Trường kiếm trong tay Diệp Lạc đột nhiên điên cuồng rung động, tần suất rung động càng lúc càng nhanh, lực lượng càng lúc càng mạnh! Mông Đại lộ ra thần sắc ngưng trọng, sát khí lộ ra:
- Chết đi cho ta!
Song chưởng vẫn đang gắt gao kẹp chặt lấy trường kiếm, trên trán bộ cự linh khải giáp của hắn đột nhiên phân hóa ra một chiếc cốt thứ (xương gai), hung hăng đâm tới Diệp Lạc!
Cùng lúc đó, Diệp Lạc rốt cục cũng hoàn thành thế áp súc lực lượng, trạng thái Cự Linh Phụ Thân trong nháy mắt bị giải trừ, một hư ảnh hình mèo lớn tầm một đứa trẻ đột nhiên nhảy ra từ trong cơ thể hắn!
Hắn muốn làm gì?
Sống chết trong nháy mắt, Diệp Lạc không chỉ không bỏ kiếm tránh né, trái lại còn giải trừ trạng thái Cự Linh Phụ Thân. Người ở nơi này cũng chỉ có Lăng Phong đột nhiên hiểu ra --- Diễn Thuật!
Mấy ngày nay trong khi tu luyện Phong Viêm Dung, Lăng Phong cũng không bỏ qua nghiên cứu Lang Nguyệt Kiếm Quyết, lâu dần, hắn cũng suy nghĩ ra một vài điểm mấu chốt trong đó! Nếu muốn thi triển Lang Nguyệt Kiếm Quyết, biến ảo Mạch Luân cũng không phải là yếu quyết duy nhất, vẫn còn phải phối hợp cùng linh kỹ!
Nói cách khác, Lang Nguyệt Kiếm Quyết này thật ra là một loại Diễn Thuật!
Sở dĩ Diệp Lạc đem Lang Nguyệt kiếm phổ giao cho Lăng Phong, trên thực tế chính là nhìn trúng thân phận Thuật Luyện Sư của hắn, chỉ có Thuật Luyện Sư sở trường về chân võ quyết, đồng thời nghiên cứu sâu sắc về đạo luyện chương, mới có khả năng luyện chế ra được một khối tinh chương cần thiết để thi triển Lang Nguyệt Kiếm Quyết!
Cự linh "Miêu Hùng" phẫn nộ lao tới dọc theo trường kiếm, nó cùng với thân kiếm hoàn mỹ hòa thành một thể, thoạt nhìn dương như nó hoàn toàn được huyễn hóa ra từ thân kiếm! Tần suất rung động của trường kiếm đạt được tới đỉnh phong, kiếm khí chợt cuộn trào mãnh liệt tuôn ra từ trong thân kiếm, toàn bộ dũng mãnh tiến vào trong cơ thể cự linh!
Bất chợt, cự linh tràn đầy kiếm khí nhào về phía Mông Đại!
Từ xa nhìn lại, chỉ thấy một con quái thú hình mèo toàn thân màu trắng bạc phẫn nộ đánh về phía một tráng hán toàn thân bao phủ khải giáp!
--- kiếm khí cự linh!
Oanh!
Mặc dù linh kỹ không thích hợp để hoàn toàn phát huy uy lực một chiêu Lang Nha Nguyệt này, thế nhưng chiêu Lang Nha Nguyệt tỳ vết này tung ra vẫn có uy lực phi phàm! Cốt thứ trên trán của Mông Đại chưa chạm được tới thân thể Diệp Lạc lập tức liền bị kiếm khí cự linh đánh vỡ nát!
- Phốc!
Mông Đại nặng nề phun ra một ngụm tiên huyết, hai tay bỗng nhiên mở ra, hai châm điểm mạnh, thân thể cao to như một mũi tên lui lại phía sau. Hắn không cả dám quay đầu lại nhịn, bởi vì chỉ cần ngừng lại một chút, con quái vật màu trắng bạc kia sẽ lao tới bản thân!
Trong khoảnh khắc khi "Cự Linh Cốt Thứ" bị nát bấy, Mông Đại cũng đã rõ ràng, nếu như mình dựa vào uy lực của Cự Linh Hóa Khải đón đỡ một chiêu này, kết cuộc sẽ chết một cách vô cùng thê thảm!
Lăng Phong nín thở ngưng thần, không dám thở mạnh một hơi! Tuy rằng hắn có thể lý giải nguyên lý của chiêu Lang Nha Nguyệt này, thế nhưng tạm thời cũng không có ý định tu luyện, thứ nhất bởi vì tài liệu để luyện chế tinh chương thích hợp tương đối khó tìm, thứ hai bởi vì hắn biết đạo lý "ăn tham nhai không kỹ", trước khi chưa tu luyện thành công Phong Viêm Dung hắn không có ý định phân tâm.
Hắn thực sự không ngờ Lang Nha Nguyệt lại hung hãn như vậy! Bằng vào một chiêu này, Diệp Lạc dĩ nhiên có thể vượt cấp đánh cho Mông Đại chật vật bỏ chạy. Phải biết rằng, bởi vì không có linh kỹ thích hợp, Diệp Lạc cũng không phát huy được quá ba bốn thành uy lực một chiêu này. Dựa theo kiếm phổ, nếu như hoàn toàn phát huy uy lực Lang Nha Nguyệt, hẳn là kiếm khí cùng với cự linh sẽ hoàn toàn dung hợp, hình thành nên một kiếm khí cự linh hình sói!
Thật không biết cảnh tượng khi đó sẽ ra sao!
Kiếm khí cự linh phẫn nộ lao tới, Mông Đại điên cuồng chạy trốn, lúc này Á Sắt cũng không thể bảo trì được bộ dáng nắm chắc phần thắng, hắn kêu loạn lên;
- Mông Nhị!
Một gã đầy tớ phía sau đã kiềm chế từ lâu, liền bước lên một bước. Tướng mạo hắn vô cùng giống với Mông Đại, dường như là huynh đệ song sinh. Trên thực tế, hai người này đúng là thân huynh đệ.
- Vừa đánh không lại liền muốn cùng xông lên hả? Thực sự coi thường chúng ta chỉ đứng để trang trí sao?
Lệ Thành cười lớn giẫm chận xông tới, Đàm Khiếu phía sau hắn không nói một lời, thế nhưng tần suất lưỡi dao quay trong tay lại nhanh hơn không ít.
Đích tình Mông Đại bên kia hầu như đã nguy kịch, Mông Nhị vội vàng, chân lực toàn thân dâng lên, cự linh trong nháy mắt liền Hóa Khải!
Thế cục hết sức căng thẳng!
- Diễn Thuật của tiểu tử không tệ, đáng tiếc ngươi vẫn còn không phát huy được uy lực chân chính của nó!
Đúng lúc này, một thanh âm nhàn nhạt vang lên, thanh âm này phảng phất như hai khối sắt thô ma sát vào nhau sinh ra, lọt vào tai người khác khiến họ có cảm giác như một con rắn bò lên từ trong tim, khó chịu nói không nên lời.
Vừa nghe thấy thanh âm này, sắc mặt Bùi Nặc trở nên trắng bệch!
Một nắm đấm nhỏ gầy đột nhiên xuất hiện phía trước Mông Đại, nhẹ nhàng đánh một cái lên cự linh đang lao tới. Oanh, kiếm khí cự linh vỡ vụn như một tờ giấy!
Sắc mặt Diệp Lạc đại biến, lập tức lui lại một bước, "phốc" phun ra một ngụm máu tươi! Cự linh bị hủy, tuy rằng có thể chậm rãi khôi phục, thế nhưng thương tổn đối với bản thân hắn thực sự không nhỏ. Hắn hoảng sợ nhìn về phía lão giả nhỏ gầy đứng trước người Mông Đại, người kia là ai? Một quyền đánh nát Lang Nha Nguyệt, tu vi này như thế nào?
- Chủ nhân!
Mông Đại khom người nói.
Lão giả nhỏ gầy mới xuất hiện, một thân y bào huyền sắc, nắm đấm khô quắt nổi đầy gân xanh, nhìn qua tựa như lúc nào cũng có thể trút hơi tàn mà quy tiên, thế nhưng một lão giả như vậy, lại có thể thoải mái một quyền đánh vỡ nát kiếm khí cự linh của Diệp Lạc!
"Chát" một tiếng giòn tan, Huyền Y lão giả vung chưởng tát lên mặt Mông Đại:
- Đồ vô dụng! Chỉ là một thất tinh Thiên Hành Giả cũng không đối phó nổi, uổng công ta dạy dỗ ngươi nhiều năm như vậy!
Một cái tát đánh xuống, nửa bên mặt Mông Đại sưng lên, có thể thấy được lực đạo một chưởng này rất mạnh! Trên mặt Mông Đại lại không hề có vẻ phẫn nộ mà là ngoan ngoãn cúi đầu không nói lời nào.
- Sư tôn!
Á Sắt dẫn theo thủ hạ đứng phái sau Huyền Y lão giả.
Trông thấy hắn, Huyền Y lão giả lại không có chút trách cứ, chỉ nhàn nhạt nói:
- Chính là nơi này sao?
Lập tức ánh mắt của hắn rơi lên trên người Bùi Nặc.
Thân thể Bùi Nặc run rẩy, sợ hãi nhìn lão giả.
- Đã thấy ta, còn không mau trở về!
Huyền Y lão giả nhẹ giọng nói, sắc mặt bình tĩnh, thế nhưng ẩn hàm trong sự bình tĩnh này là sát ý khiến lòng người kinh sợ.
Bùi Nặc vô ý thức lui lại một bước, đối mặt với lão giả này hắn dĩ nhiên lại không có chút tâm tư kháng cự nào. Trong khoảnh khắc từ khi bước vào phòng khách, nhìn thấy Mông Đại, Mông Nhị, hắn cảm giác được ngày diệt vong rốt cục cũng đến, bởi vì hai người này chưa từng rời khỏi lão giả huyền y nửa bước. Người mà hắn chân chính sợ hãi chính là --- Huyền Y lão giả!
Nếu như nói Mông Đại, Mông Nhị làm cho người khác có cảm giác như một hùng sư tức giận, thì lão giả này lại tựa như biển rộng thâm bất khả trắc, nhìn như bình yên nhưng lại ẩn chứa sóng to gió lớn tùy thời cũng có chôn vùi táng người khác! Lăng Phong có một loại dự cảm mãnh liệt, chính chủ đã tới, nếu như hắn đoán không sai, lão giả trước mắt hẳn chính là nguyên nhân khiến cho Bùi Nặc không dám rời khỏi Thụy Tinh thương hội!