Tinh Ngự

Chương 4: Q.2 - Chương 4: Khai Đạo






Lăng Phong chú ý thấy sau hậu viện còn đặt mười bình bùn keo to lớn chỉnh tề, bùn keo này là một loại bùn tím đặc sản của Băng Phong thành kết hợp với một ít keo động vật, trải qua năm mươi ba trình tự mà đặc chế thành. Bùn keo hữu ích, thiết thực vô cùng rộng khắp, dùng để hàn, dán, chế tạo hàng mỹ nghệ, trước đây Lăng Phong cũng từng dùng bùn keo cùng với hài cốt Liệp Điện Báo mang về không ít chất lỏng La Hâm.

- Số bùn keo này nếu có thể thuận lợi sản xuất mà nói, tông tộc đại khảo của tiểu thiếu gia đã sớm thông qua rồi, đáng tiếc......

- Có phải có người âm thầm cản trở không?

Lăng Phong nhíu mày hỏi.

Kinh ngạc nhìn hắn một cái, Minh quản gia vui mừng nói:

- Ngày hôm qua Cung Phụng Các có người đến nói cho ta biết là đại trưởng lão tự mình điểm danh đệ tử doanh huấn luyện đến trợ giúp tiểu thiếu gia, tiểu thư còn lo lắng là quỷ kế của người trong gia tộc, nhưng ta biết rõ ngươi nếu là do đại trưởng lão chỉ điểm thì khẳng định là không có vấn đề!

Lăng Phong giật mình, khó trách Tiêu Vũ ở ngoài lại đối với mình lãnh đạm đến như vậy, thì ra là tưởng mình cùng với tên Băng Hạo kia là cùng một bọn.

- Mấy ngày nay, tiểu thư ở bên ngoài bôn ba bốn phía, nhưng mà vẫn không có một cửa hàng nào nguyện ý tiếp nhận bùn keo của chúng ta, dù cho chúng ta nguyện ý dùng giá cả thấp hơn thị trường bán bọn họ cũng không chịu! Nếu như số bùn keo này không thể bán đi mà nói, không chỉ trong thời gian quy định của gia tộc không qua được tông tộc đại khảo, mà ngay cả tiền vốn cũng mất luôn!

Minh quản gia than vãn nói.

Lăng Phong biết, Băng Phong thành dù sao cũng khống chế trong tay Băng gia, bất luận là cửa hàng từ ngoài đến hay là cửa hàng bản địa đều phải để cho Băng gia vài phần mặt mũi, đối mặt với yêu cầu của người thừa kế tương lai của Băng gia đều phải cấp vài phần mặt mũi. Hơn nữa bùn keo bán ra cũng không phải chỉ có một nhà Tiêu Vũ, những cửa hàng này đại khái có thể thu mua trong tay người khác.

Gật đầu, Lăng Phong biết mấu chốt của sự tình. Úc huấn luyện viên bảo hắn tốt nhất là thờ ơ lạnh nhạt, không cần phải đắc tội Băng Hạo nữa, miễn rước lấy phiền toái không cần thiết, nghĩ tới đây hắn cười nhạt một tiếng.

Kế tiếp, Minh quản gia lại dẫn hắn đi thăm hậu đường, hậu đường được phân chia thành khu cư trú sinh hoạt cùng khu thương vụ, nói là khu thương vụ chứ kỳ thật là một phòng khách đơn giản cùng vài khu vực giao bùn keo thôi.

Trước mắt mấu chốt là làm như thế nào để đem bùn keo bán đi, Lăng Phong chợt phát hiện, cho dù không cần Úc huấn luyện viên đặc biệt chiếu cố, thì đối với kẻ mù tịt buôn bán như mình tựa hồ cũng không giúp đỡ được gì.

- Tiểu Thành, đệ lại đi đâu quậy nữa vậy?

Ở tiền đường đột nhiên truyền đến thanh âm của Tiêu Vũ. Ngay sau đó là tiếng trả lời của một thiếu niên:

- Vừa mới đi dạo một hồi trong thành.

- Lại đi cùng mấy đứa ăn xin trong thành nữa sao?

Thanh âm Tiêu Vũ lộ ra thất vọng:

- Tiểu Thành, đệ cũng có thể hiểu được tầm quan trọng của tông tộc đại khảo lần này, nếu như không vượt qua được thân phận của đệ trong gia tộc sẽ rớt xuống ngàn trượng......

Không đợi nàng nói hết, thiếu niên liền không kiên nhẫn ngắt lời nói:

- Rớt xuống ngàn trượng? Hừ hừ, cho dù không rớt xuống ngàn trượng thì hiện tại trong gia tộc chẳng lẽ còn có người nhớ rõ đến đệ? Không có ca ca ở bên cạnh, bọn họ đâu còn nhớ đến đệ chứ?

Tiêu Vũ trì trệ, nói không ra lời.

- Tỷ tỷ, đệ đi chơi đây!

- Không được, nếu tiếp tục để ngươi như vậy, tỷ làm sao dám nhìn mặt ca ca đệ, tỷ không muốn phụ lòng phó thác của ca ca đệ?

Tiêu Vũ cùng thiếu niên tranh chấp, âm thanh càng lúc càng lớn.

- Để ta ra xem!

Minh quản gia lập tức hướng tới tiền đường đi tới, Lăng Phong có chút do dự, sau đó cũng đi theo.

Ở tiền đường cửa hàng, Tiêu Vũ đang cùng một thiếu niên tranh chấp, khi nhìn rõ hình dáng của thiếu niên, Lăng Phong lắp bắp kinh hãi, thiếu niên này không ngờ chính là người mà mình cứu từ trong tay ba gã thú nhân.

- Tỷ tỷ, tỷ thả đệ ra, đệ lưu lại còn có ý nghĩa gì? Dù sao trong gia tộc cũng không có người nhớ tới đệ, còn không bằng cứ vui vẻ mà sống!

- Không được! Đệ không thể cô phụ kỳ vọng của ca ca đệ đối với đệ!

Tiêu Vũ gắt gao túm lấy hắn, không chịu buông tay.

Băng Thành liều mạng giãy dụa, Tiêu Vũ gấp đến độ trong mắt nước mắt lưng tròng nhưng vẫn không có biện pháp, Minh quản gia ở một bên khuyên nhưng vẫn không có chút hiệu quả, một nhà ba người loạn thành một đống.

Lăng Phong bước tới phía trước, nhẹ nhàng đưa tay khoát lên bờ vai Băng Thành. Băng Thành không có để ý đến hắn, nhưng lại phát hiện dù mình cố sức giãy dụa thế nào thì thân thể cũng không động được, không khỏi kinh ngạc quay đầu lại nhìn.

- Trên thế giới này tất cả mọi người có thể bỏ rơi ngươi, nhưng chỉ có bản thân ngươi là không thể. Bởi vì ngươi là một nam hài, cuối cùng khi trưởng thành là một nam nhân, cho nên ngươi nhất định phải học cách phụ trách nhân sinh của mình.

Nhàn nhạt bỏ xuống một câu, Lăng Phong tiếp tục không để ý đến Băng Thành, mà lại ngồi xuống một bên.

Rất kỳ quái, hai người Tiêu Vũ cho dù khuyên nhủ thế nào cũng không có chút hiệu quả, nhưng mà Lăng Phong thuận miệng một câu lại khiến cho Băng Thành như bị sét đánh ngây người nửa ngày.

- Thấy chưa, người đó tên là Băng Thành, ca ca của hắn là Băng Tiêu! Là Băng Tiêu chủ động tiến vào doanh huấn luyện ở Băng Phong Cốc tu luyện a!

- Vậy sao? Nghe nói ca ca của hắn rất lợi hại, hiện tại đã là Thiên Hành Giả tứ tinh rồi! Mười lăm tuổi là Thiên Hành Giả tứ tinh a!

- Ai, có ca ca như vậy thật sự là may mắn!

- Đúng thế, ta nếu như có một ca ca như vậy rốt cuộc cũng không cần phải vất vả tu luyện rồi!

......

- Băng Tiêu kia được đại trưởng lão thu làm đệ tử thân truyền! Mau nhìn xem, kia là thân đệ đệ của hắn!

- Ai, có gì đẹp mắt cơ chứ, ca ca của hắn hiện tại chính là cường giả ngũ tinh! Còn hắn thì sao, hắc hắc, là phế vật ngay cả một tia hơi thở chân lực cũng cảm ứng không ra.

............

- Cái gì? Ca ca mất tích? Không có khả năng, không có khả năng, các ngươi gạt ta!

- Phi, tiểu tử, còn đang nằm mơ muốn ca ca ngươi che chở ngươi sao! Biến! Dám nắm quần áo bổn thiếu gia!

Từng tràng cảnh thoáng hiện trong đầu, toàn thân Băng Thành run rẩy, bất luận mình cố gắng bao nhiêu, lấy được thành tích gì, thì người khác cũng chỉ hời hợt nói một câu: "Hắn là đệ đệ của Băng Tiêu a!"

Dần dần, mình đã hoàn toàn buông tha tất cả cố gắng, bởi vì có một cây đại thụ vì mình đứng đằng sau che mưa che gió, thẳng cho đến một ngày cây đại thụ này mất đi, thì mình mới hiểu rõ được thế giới này tàn khốc đến mức nào!

Người khác không thừa nhận cố gắng của mình, mình liền buông tha tiếp tục cố gắng, lựa chọn ở bên cạnh cây đại thụ ca ca này mà yên tâm thoải mái hưởng thụ chăm sóc của gia tộc. Lúc ca ca mất tích, thì gia tộc đối với mình hoàn toàn không để ý, bản thân cũng đồng dạng buông lơi, cho rằng buông lơi như vậy là hiển nhiên.

Vì cái gì? Vì cái gì bản thân mỗi lần đều muốn buông tha cơ chứ?

Lời nói của Lăng Phong giống như một tia sét đánh vào đầu hắn: Ta không phải là kẻ nhu nhược, ta không cần phả sống cuộc sống dưới sự che chở của ca ca! Ta cũng vậy, cũng có thể cố gắng a!

Băng Thành dần dần ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào Lăng Phong nói:

- Đại ca, huynh có thể dạy đệ tu luyện không?

Kể từ sau khi mất đi chỗ dựa lớn nhất, thiếu niên rốt cuộc ngẩng đầu lên, chủ động đưa ra sự cố gắng kiên định nhất trong đời!

Tựa hồ như quang hoa vô hình chớp động trên khuôn mặt thiếu niên, Tiêu Vũ gắt gao che miệng lại, để cho mình không khóc ra tiếng: Chàng có thấy không? Tiêu ca, Tiểu Thành rốt cuộc đã trưởng thành rồi, muội không có phụ lòng phó thác của huynh...... Huynh ở đâu, muội nhớ huynh lắm......


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.