Minh Bất Ly tận tình khuyên bảo làm cho trong mắt Hoa Vi Hà thần quang bạo phát, nàng ngưng thị nhìn Minh Bất Ly:
- Chấp chưởng Thiên Phượng nhất mạch? Ngươi để tộc trưởng đi đâu rồi?
Nàng phản ứng nhạy bén đến mức Minh Bất Ly cũng cả kinh, chợt hắn âm hiểm cười:
- Thánh Nữ điện hạ thực sự là nhanh trí! Phượng tộc trưởng nếu đã mất đi thực lực cấp bậc đại viên mãn, chấp chưởng Phượng tộc cũng không còn thích hợp nữa, cho nên, dưới sự khuyên bảo của chúng ta, tộc trưởng đã tiến nhập vào tiểu thế giới bế quan rồi!
- Giỏi cho đám cẩu tặc!
Hoa Vi Hà tức giận đến hai mắt đỏ bừng, nàng phẫn nộ chỉ vào Minh Bất Ly:
- Các ngươi làm như vậy không sợ ta mời các trưởng lão ra khỏi nội thế giới tiến hành chế tài các ngươi sao?
- Chế tài?
Minh Bất Ly bật cười lắc đầu:
- Thánh Nữ điện hạ vẫn quá mức ngây thơ, thần cấp cường giả lần đầu tấn chức, cũng có được ba trăm năm thời gian hành tẩu ở bên ngoài, từ đó về sau liền cần phải có thần thạch cuồn cuộn không ngừng cung ứng, bằng không mà nói thọ mệnh của họ sẽ nhanh chóng trôi đi! Đám đại trưởng lão bế quan đều có thể vượt xa được niên hạn này, sợ rằng thần thạch cung cấp cho bọn họ hôm nay cũng đã tiêu hao không sai biệt lắm. Chế tài? Ha ha ha ha, thực sự là một câu chuyện tiếu lâm tức cười!
- Họa Họa, hôm nay Tử Phượng nhất mạch chúng ta đã nắm giữ toàn bộ quyền chủ động, ngươi đành thuận theo đi!
Trên mặt Minh Tâm Thiện toát lên một mảnh si tình:
- Chỉ cần ngươi đáp ứng, ta có thể cam đoan thúc tổ bọn họ tuyệt đối sẽ không làm thương tổn ngươi, đồng thời ngày sau ta chấp chưởng Phượng tộc, ngươi chủ chưởng Thiên Phượng nhất mạch, ta và ngươi hai người liên thủ chẳng phải là ông trời tác hợp sao?
Hoa Vi Hà trầm ngâm cúi đầu, không nói một câu nào. Thấy nàng hình như có dị động, Minh Tâm Thiện càng kích động, vẻ nhu hòa trong hai mắt như muốn chảy nước, chậm rãi tiến đến gần nói:
- Họa Họa, cùng liên thủ với thúc tổ bọn họ, Phượng tộc ta có thể một lần nữa đứng ở trên đỉnh cao của vũ đài, đồng thời chủ chưởng được phong vân biến đổi trên Vô Tận Hoang Nguyên!
- Tiểu Phong?
Hoa Vi Hà trong mắt bỗng nhiên toát ra vẻ kinh hỉ.
Minh Tâm Thiện nhất thời kinh hãi: Chết tiệt, tên quái vật kia sao lại xuất hiện? Sớm bị Lăng Phong phá tan can đảm, hắn nhanh chóng quay đầu lại, đúng lúc này...
Chát!
Quang mang kim hoàng sắc tựa như điện xẹt chợt lóe mà ra, Hoa Vi Hà đánh về phía trước, một kiếm hung hăng đâm tới:
- Niết Sào Vãng Sinh!
Kiếm phong chém thẳng vào đầu Minh Tâm Thiện, thế đi nhanh tới mức tựa như thuấn di, hoàn toàn không cho kẻ khác kịp phản ứng. Một loại hắc viêm hình vòng tròn tầng tầng bao phủ lại, hoàn toàn chụp lên Minh Tâm Thiện.
- Họa Họa!
Minh Tâm Thiện kinh ngạc đến ngây người, trong lúc nhất thời cũng không biết đối phó ra sao, so sánh với tính mệnh, hắn đột nhiên cảm thấy Hoa Vi Hà có thể ra sức hạ sát thủ đối với mình càng khó có thể tiếp thụ nổi.
- Tâm Thiện, mau tránh!
Minh Nhược Hải kinh sợ rống lên.
Trong con ngươi Minh Bất Ly bên cạnh toát ra một tia thần sắc không hài lòng, trước đây bọn họ vẫn bế quan trong tiểu thế giới, hiểu biết đối với sự tình trong tộc cũng không quá nhiều. Sau khi xuất quan, nghe được Minh Tâm Thiện chính là nhân vật thiên tài nhân vật thiên tài khó gặp của Phượng tộc những năm gần đây, càng là khó có được của Tử Phượng nhất mạch. Bọn họ trong lòng lúc trước vẫn luôn mừng rỡ, không nghĩ tới tên hậu bối này tuy rằng thiên phú không tệ, thế nhưng tâm chí lại...
Khẽ nhíu mày, Minh Bất Ly nói:
- Thánh Nữ điện hạ, ngươi không để sự tồn tại của năm người chúng ta vào mắt, thật sự là làm cho lão phu khó nhịn được!
Trong tiếng quát, bọn họ năm người đồng thời giơ cao cánh tay, sau đó mạnh mẽ vung lên!
Nguyên lực của năm người trong nháy mắt hoàn toàn ngưng kết thành một đạo, hình thành nên một nguyên trận vô hình, bên trong nguyên trận bí văn lưu chuyển, chỉ thấy trước mặt bọn họ xuất hiện một vết nứt dài hẹp cỡ một thước.
Vết nứt đột nhiên khẽ động, ngay sau đó một thanh đại kiếm như thực chất liền xuất hiện trước mặt Hoa Vi Hà, chém về phía đầu nàng!
Đại kiếm rộng chừng hơn mười trượng, chính diện chém xuống tựa như muốn che phủ cả thiên không, càng quan trọng hơn là tốc độ của nó, nhanh tới kinh người!
Oanh!
Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, uy lực bạo tạc trực tiếp đem Minh Tâm Thiện cuốn lên cao, bay thẳng đến sát biên giới của tiểu thế giới.
Ở một bên khác, Hoa Vi Hà cũng chấn động mạnh một cái, ống tay áo trên cánh tay ngọc bị rách toác, lất phất bay tựa như hồ điệp, mấy vết máu sâu hoắm dọc theo lòng bàn tay lộ ra, nhìn mà kinh người!
Kiều Kiều thấy Hoa Vi Hà thụ thương, cuống quýt tiến lên trợ giúp. Nàng cũng minh bạch thực lực của bản thân còn thấp, không thể giúp đỡ được nhiều, cho nên căn bản không hề liều mạng tiến lên phía trước xuất thủ.
- Không có việc gì, ngươi theo sát ở đằng sau ta, không nên rời xa.
Hoa Vi Hà cảm giác được cổ họng ngọt ngọt, nàng mạnh mẽ kiềm chế nuốt ngụm máu xuống, trong hai mắt tỏa ra thần quang rực rỡ.
- Hắc!
Bộ tóc màu tím phía sau đầu Minh Bất Ly cũng bị cắt vài đoạn, tung bay tán loạn ở phía sau, hắn khuôn mặt như sắt, từng sợi cơ nhục căng ra tựa như cương ti!
Dánh vẻ tươi cười bất âm bất dương rốt cục cũng hoàn toàn thu hồi, thay vào đó là một mảnh tuyệt sát ý lạnh thấu xương bốc lên:
- Nếu điện hạ đã coi chúng ta như rác rưởi, vậy chúng ta đành đắc tội!
Minh Tâm Thiện bị đánh bay ra ngoài đã quay trở lại, gấp giọng nói:
- Thúc tổ, vạn mong hạ thủ lưu tình!
- Hừ!
Hừ lạnh một tiếng, Minh Bất Ly trên mặt thần sắc như hận sắt không thành thép, mạnh mẽ quất ra một cước, một đạo khí lưu tử sắc tựa như trường tiên nhất thời một lần nữa đánh hắn bay ra xa.
- Đồ vô dụng! Trong đầu toàn là tư tình nhi nữ còn làm được việc gì nên hồn nữa!
Trong tiếng quát, năm người đằng sau luân chuyển như bay, hai tay hắn mười ngón liên tục động, từng đạo bí văn đan vào nhau thành lưới, hợp lại với nhau trong không trung, một tiếng hét tựa như sấm sét vang lên:
- Lâm!
Ầm!
Âm thanh lanh lảnh nổi lên, chỉ thấy bí văn bay lượn rất nhanh hình thành một con tử phượng cực đại, tiếng tử phượng hót vang chấn động khiến đầu óc người khác ong ong ù ù, tựa như có nghìn tầng vạn tầng sóng lớn trào lên, cơn này nối tiếp cơn khác trùng kích tới.
Không những thế, tử phượng song trảo thô to chộp lấy một cái huyền nguyệt, từng đoàn từng đoàn tử quang lớn như đầu người xoay chung quanh nó, sinh ra từng trận khiếu âm chói tai.
Đó chính là dung hợp tam đại tinh kỹ của Tử Phượng nhất mạch ẩn chứa trong Lục Dương Bảng!
Đối mặt với dị tượng như vậy, Hoa Vi Hà vẻ mặt cũng ngưng trọng, năng lượng hùng dũng chưa từng có nàng căn bản không có bất kỳ biện pháp nào tránh né, một kích kia, chỉ có thể mạnh mẽ đón đỡ!
Vung tay lên, Luân Già Kiếm trong tay Hoa Vi Hà hé ra kim quang nồng đậm, dường như trong đó ẩn chứa một viên hằng tinh đang phóng ra những luồng uy nghiêm cuối cùng. Ở trong cỗ quang mang hằng tinh này, xen vào đó chính là năng lượng linh vực hầu như có thể phần sơn chử hải của nàng, hai thứ đó kết hợp, một luồng uy năng cường đại phóng ra tạo thành một đạo kim quang trảm phá hư không.
- Châu chấu đá xe!
Nhàn nhạt đánh giá một câu, Minh Bất Ly khống chế được tử phượng huýt dài một tiếng, lao thẳng tới Hoa Vi Hà.
- Đi!
Hoa Vi Hà căn bản không cùng hắn chính diện giao phong, đạo kim quang kia trong lúc lao ra được phân nửa liền mạnh mẽ chuyển hướng đâm về phía thiên không, thế đi nhanh tới mức kẻ khác chỉ có thể nhìn được một chút tàn ảnh, căn bản không kịp làm ra phản ứng.