Tinh Ngự

Chương 182: Q.3 - Chương 182: Kiêu ngạo và lập uy






Thân ảnh Lăng Phong phá không mà tới, nhẹ nhàng xuất hiện, nhìn lướt qua lượt chiến trường, gật đầu nói:

- Làm cũng không tệ.

Bọn Băng Thần Tử nhất tề im lặng.

Bảy mươi mấy người bao vây tất cả cao thủ của hai nhà Giản Hạ mà không để thoát một ai. Chiến tích như vậy mà chỉ dùng một câu “cũng không tệ”? Nếu như đám cung phụng đệ tử của Băng gia làm được việc lớn kinh thiên động địa như vậy thì chắc Băng Thần Tử đã mang toàn bộ trân bảo trong kho của Băng gia ra ban thưởng cho chúng rồi.

Điều khiến cho họ không biết nói gì nhất là đối diện với câu khích lệ hời hợt của Lăng Phong, Huyết Sát Vệ dường như cảm thấy vinh dự lắm.

- Giáo quan.

Khải Ân bước lên, với những trường hợp như thế này hắn không bao giờ gọi Lăng Phong là “đại ca”. Hắn liếc ra sau lưng, nói:

- Lúc nãy trong khi đang kịch chiến, Băng Hạo định bỏ trốn nhưng đã bị các huynh đệ một chiêu đánh gục!

Lăng Phong cũng chú ý đến Băng Hạo đã chết đến nỗi không thể chết thêm được nữa. Đối với hắn mà nói. Băng Hạo chỉ là một con kiến mà hắn có thể bóp chết bất cứ lúc nào. Nếu như không phải vì hắn có liên quan trực tiếp đến Băng Thành thì với thực lực và địa vị hiện tại của Lăng Phong, căn bản chẳng thèm tiêu hao sự chú ý vào một tiểu nhân vật như hắn.

Cừu hận đã báo, ánh mắt Lăng Phong lóe lên một cảm giác vô cùng cổ quái. Bỗng nhiên hắn cảm thấy có chút trống rỗng, cuối cùng chỉ khẽ xua tay:

- Ta biết rồi.

Lúc này Băng Thần Tử đi tới, chỉ vào tỷ đệ Trần Ấu Dung đang bị cung phụng đệ tử khống chế, nói:

- Lăng tiên sinh, hai người này trước đây có nhiều hành động xấu xa với ngài, bây giờ ta giao chúng cho ngài, tùy ngài xử lý.

Sau khi chứng kiến thực lực của Lăng Phong, tiếng “Lăng tiên sinh” này thốt ra không còn thấy gượng gạo nữa.

Lăng Phong nhìn lướt qua một lượt khuôn mặt trầm tĩnh của Trần Ấu Dung và bộ dạng rủn rẩy như sắp đến ngày tận thế của Trần Hàng. Hai tỷ đệ này ngày xưa đã từng ngáng chân Lăng Phong không biết bao nhiêu lần.

Nghĩ đến việc trước đây cũng Trần Hàng khiêu chiến, bản thân suýt nữa thì tự bạo chân lực khí tuyền.

Nghĩ đủ kiểu, Lăng Phong đột nhiên bật cười, lắc đầu nói:

- Bọn họ mặc dù nhiều lần tính kế nhằm vào ta nhưng ta không tổn hại gì.

Nếu như không phải vì nhất kích đó của Trần Hàng thì hắn cũng không thể có được kiếm thai của ngày hôm nay. Nói một cách nghiêm khắc thì Trần Hàng chính là “ân nhân” của hắn.

Lăng Phong đương nhiên không nói ra lý do này, chỉ trình bày qua loa:

- Ta không tính toán với bọn chúng, trước đây bọn chúng với Băng gia thế nào thì sau này vẫn vậy. Đúng rồi, đại trưởng lão, đội ngũ của ta bôn ba khổ cực tới đây, có thể sắp xếp cho chúng ta một chỗ nghỉ ngơi không?

- Là ta sơ ý.

Băng Mặc Viễn vội vàng tiếp lời, cung kính nói:

- Để ta sắp xếp.

Sau khi Lăng Phong triển hiện thực lực của mình, bây giờ trên trên dưới dưới Cung Phụng Các đối với Lăng Phong chỉ có hai chữ cung kính. Dù là những kẻ nội tâm ghen ghét Lăng Phong thế nào cũng không dám lưu lộ ra ngoài thậm chí còn đang nghĩ xem phải nịnh nọt Lăng Phong thế nào cho tốt.

Lăng Phong cũng chẳng thèm quan tâm đến họ, quay sang nói với Băng Thần Tử mấy câu rồi chắp tay cáo từ, cùng Huyết Sát Vệ đi nghỉ ngơi.

Băng Mặc Viễn hoảng hốt gõ cửa phòng Băng Thần Tử:

- Đại trưởng lão, không ổn rồi!

- Là Lăng tiên sinh bọn họ định rời đi sao?

Băng Thần Tử mở cửa phòng, thở dài nói.

Băng Mặc Viễn biểu tình nhất trệ, lập tức hỏi:

- Đại trưởng lão, ngài đã biết rồi sao?

- Ừm, hôm nay hắn dẫn theo Khải Ân đến đây từ biệt ta đồng thời trả lại lệnh bài.

Băng Thần Tử giơ lệnh bài trên tay ra, là lệnh bài đại diện cho quyền uy đại trưởng lão mà ông tặng cho Lăng Phong, thở dài nói:

- Vốn dĩ cứ tưởng mượn việc đối kháng với Giản Hạ hai nhà giữ hắn lại Băng Phong Thành một khoảng thời gian, củng cố lại lòng trung thành của hắn với Băng gia, ai ngờ tất cả chỉ là vọng tưởng.

Băng Mặc Viễn cũng trầm mặc, vốn dĩ khi cùng nhau thiết lập mưu kế, mang vị trí đại trưởng lão ra mê hoặc “nội quỷ”, hắn còn do dự, sợ Lăng Phong ham tiền không chịu đi thì tính sao?

Bây giờ xem ra nỗi lo của mình thật quá ấu trĩ, buồn cười. Người ta căn bản chẳng thèm để mắt mới đại chưởng lão chi vị!

Băng Mặc Viễn không kìm được, nói:

- Nay tinh anh của hai nhà Giản Hạ đều đã bị diệt hết, Băng gia chúng ta có thêm cơ hội mở rộng mới, thế lực đại trướng là chuyện tất nhiên. Nếu như hứa cho Lăng tiên sinh minh một phần món lợi này, không biêt…

- Mặc Viễn!

Băng Thần Tử nặng nề quát lên một tiếng, thấy Băng Mặc Viễn lập tức câm như hến, ông mới lắc đầu nói:

- Với sức mạnh Lăng tiên sinh đang nắm trong tay ngươi nghĩ hắn muốn sở hữu ba lần Băng Phong Thành này còn khó sao?

- Cái này...

Thấy Băng Mặc Viễn hình như đã ngộ ra điều gì, Băng Thần Tử mới thở dài nói:

- Đối với một cường giả như thế này, chúng ta không thể dùng tiền tài để dao động họ, chỉ có duy nhất chân thành, thật tâm mới có thể giành được một chút hữu nghị của hắn. Tất cả những vọng tưởng khác đều khiến hắn coi thường chúng ta. May mà còn Khải Ân bên cạnh hắn nếu không Băng gia chúng ta đã chẳng có cơ hội! Đại ân tinh hôm nay của Lăng tiên sinh, sau này chỉ cần Lăng tiên sinh lên tiếng Băng gia nhất định sẽ dốc toàn lực, dù toàn tộc có bị diệt hết cũng không từ chối!

Băng Mặc Viễn rùng mình, khom người đáp:

- Vâng!

Con đường đi về phía Nam của Băng Phong Thành người ở rất thưa thớt, thỉnh thoảng có người đi qua thì cũng là thương nhân mạo hiểm tứ phương là nhiều nhất. Thương nhân đồ lợi, nhiều hóa vật chỉ Thú Thần Bình Nguyên mới có, sau khi vận chuyển vào cảnh nội Áo La Đế Quốc, truyền tay ít cũng phải có mười lần lợi nhuận!

Có một nhà hiền triết cổ đã nói: lợi nhuận gấp đôi có thể khiến thương nhân mạo hiểm bằng chính cái đầu của mình. Dù là con đường nguy hiểm trùng trùng thì cũng có không ít người dám liều lĩnh, trong đó phần đông là những thương nhân buôn lậu. Thương nhân bình thường buôn bán đặc sản của Thú Thần Bình Nguyên nhất định phải đi qua Thương Khung Yếu Tắc và nộp một khoản thuế đắt đỏ.

Bởi vì vật phẩm luyện kim tiết văn xuất hiện, thương nhân nếu có ý định giấu diễm cũng không phải là việc khó. Đám thương nhân buôn lậu trà trộn vào yếu tắc, tìm chỗ trống mua lại những hóa vật đó với giá rẻ mạt, lén lút vận chuyển về Aó La Đế Quốc kiếm một món tiền lớn.

Quyền lợi khu động nhân tâm, trên con đường hoang vắng này thứ nguy hiểm nhất không phải là đám ma thú ẩn hiện mà chính là đám thương nhân buôn lậu đó!

Nếu như nhìn thấy đủ lợi nhuận, bọn chúng sẽ không ngại ngần mời thêm một bọn cường đạo, những người này giống như “thú liệp giả” trong Vân Mộng Hoang Trạch, không hề có một chút đạo đức làm người.

Từ sau khi rời khỏi Băng Phong Thành đến nay đã hơn nửa tháng. Trên con đường này bọn Lăng Phong đã gặp phải ít nhất bốn năm nhóm thương nhân buôn lậu, kết quả đương nhiên lại phải giao đấu.

Hiện tại bọn chúng người người đều đang cưỡi một loại ma thú toàn thân đen kịt, thể tráng như con trâi, bộ dạng chẳng khác gì một con chó mực. Loại ma thú này có tên “ Hắc Đằng”, thực lực tam tinh. Hắc Đằng ngoại hình xấu xí, tính tình nóng nảy nhưng tốc độ rất nhanh, nhất là loại địa hình hoang dã thì động tác của chúng lại càng linh hoạt. Hắc Đằng thú vốn thuộc về đám thương nhân buôn lậu, sau khi đánh đuổi được lai phạm chi địch, bọn Lăng Phong thấy chúng bỏ lại tiện tay lấy cưỡi luôn.

Không lâu sau, Huyết Sát Vệ đã thích thú với việc cưỡi loại ma thú này, nhìn thì có vẻ không nhã quan nhưng thực dụng hơn ngựa nhiều, lúc phi nước đại cũng vô cùng ổn định. Từ xa nhìn lại, một đường hắc ảnh chầm chậm áp tới, kích khởi mặt đất rung lên không ngừng.

- Lão Lục, phía trước chính là Thương Khung Yếu Tắc!

Lô Sâm chỉ về phía trước lớn tiếng nói:

- Trước đây ta đã từng theo lão đầu tử du lịch tứ phương và đi qua đây. Bao nhiêu năm như vậy, xem ra thay đổi cũng không lớn.

Lăng Phong dõi mắt nhìn ra xa, bức tường thành cao chừng một cây số như một lưỡi dao nhọn chọc thẳng lên trời, kéo dài miên man không biết đến tận đâu! Dù đang bị ngăn cách bởi một rừng cây rậm rạp nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ được bức tường thành đó cao lớn như thế nào.

Thương Khung Yếu Tắc, ta đến đây!

Thương Khung Hội Chiến ẩn chứa bao nhiêu điều huyền bí, hãy cứ để cho ta lần lượt khám phá! Một cảm giác hào hùng tràn đầy lồng ngực Lăng Phong, hắn chỉ về phía trước nói:

- Nhị sư huynh, chúng ta thi xem ai đến đó trước đi!

- Được!

Cảnh Vân yêu thích náo nhiệt nhất dẫn đầu hô lên tiếng trước, thôi động hắc đằng phi nhanh về phía trước:

- Nhị sư huynh, tứ sư huynh, lão lục lão thất, ta đi trước một bước đây!

- Vô sỉ!

Lô Sâm cười quát một tiếng, cũng không chịu thua kém. Bốn người Lăng Phong nhìn nhau cười rồi cũng đuổi theo, sau lưng tiếng Huyết Sát Vệ chỉnh thể hành động vẫn ù ù bên tai. Kiều Kiều ở tít phía sau bất mãn nói:

- Một đám vô lại.

- Đến rồi, ha ha. Quả nhiên là vẫn là số một!

Thấy mình là người đầu tiên đến cổng thành, Tang Phi hưng phấn ha ha cười lớn, định xoay người cười nhạo bọn Lô Sâm, chẳng đề phòng hai đường quang mang u hàn lạnh lẽo bắn ra từ cửa thành. Quang mang tích lưu xoay tròn, trực tiếp bắn thẳng vào chỗ kín của con hắc đằng.

Cả quãng đường đến đây Tang Phi và hắc đằng đã xây dựng nên một tình cảm nhất định, sao có thể đê người khác làm thương tổn dễ dàng như vậy? Hắn gầm lên giận dữ:

- Muốn chết?

Mười ngón tay biến huyễn rất nhanh, một đường nguyên lực ấn hình thành, trong tiếng “xuy xuy” hai đạo hỏa tiễn bắn ra từ đầu ngón tay hắn!

Mặc dù trong đám sư huynh đệ, thực lực của Tang Phi gần như yếu nhất nhưng hắn vẫn là đệ tử thân truyền của Mạch Kha, nếu hắn đã ra tay thì cao thủ bình thường cũng không chống đỡ nổi. Tinh mang bám vào hỏa tiễn, xoạt một cái cháy bùng lên như một tấm hỏa miên vừa được đổ thêm dầu.

Người xuất thủ là hai tên thủ vệ thành môn. Thấy hồng sắc hỏa tiễn trực tiếp theo tinh cương trường mâu xoáy ra từ lòng bàn tay, bọn chúng giật mình, lập tức vứt trường mâu tay, đồng thời quát lên:

- To gan! Không muốn sống nữa à, dám đến Thương Khung Yếu Tắc gây chuyện?

Vừa nghe thấy tiếng hét, một đám thủ vệ từ phía sau ùn ùn lao ra, cả một đám người đông nghịt tay lăm lăm trường mâu, sát khí ngưng trệ như lãng triều ập xuống.

- Gượm đã!

Lúc này Lô Sâm cũng đã đuổi kịp, vội vàng quát lớn:

- Bọn ta đến tham gia Thương Khung Hội Chiến, yếu tắc các ngươi đãi khách như vậy sao?

- Tham gia Thương Khung Hội Chiến?

Tên đội trưởng thủ vệ xì một tiếng:

- Thương nhân buôn lậu ta đã nhìn thấy nhiều, nhưng một đám người to gan như các ngươi thì thực sự chưa từng nhìn thấy! Các ngươi tưởng Thương Khung Hội Chiến là chỗ ai cũng có thể vào sao? Đám người các ngươi?

- Đám ngươi các ngươi là có ý gì?

Sắc mặt Lô Sâm đã trở nên lạnh lẽo.

- Là có ý gì?

Tên đội trưởng thủ vệ cười lạnh, chẳng thèm trả lời, chỉ quát:

- Nếu như thực sự đến tham gia Thương Khung Hội Chiến thì bỏ tất cả binh khí trên người các ngươi xuống!

Lăng Phong chậm rãi liếc qua một lượt đám thủ vệ. Nếu so với đám người trông coi cửa thành của Băng Phong Thành mà nói, đám thủ vệ này chỉnh thể và có tố chất cao hơn nhiều. Mỗi người tu vi chí ít cũng phải ngũ tinh! Một trăm tên tu vi ngũ tinh thủ vệ chỉnh tề chặn ngay trước mặt, khí thế đúng là rất đủ nhưng đương nhiên vẫn chẳng là gì trong mắt hắn.

Chỉ có yếu tắc sau lưng đám thủ vệ đó là khiến hắn hứng thú hơn một chút. Yếu tắc được xây khá cao, hình như là dùng loại nhai sơm nham cứng rắn. Nhai sơn nham rất giàu nguyên tố khoáng vật, chẳng khác gì những miếng thiết đà đã được đề thuần. Tiễn thỉ nếu đâm vào sẽ lập tức vỡ tan. Chúng được mài cho nhẵn như gương, phi viên muốn bám cũng không bám được. Nếu có người muốn cường hành phá thành thành thực mà nói là rất khó khăn.

Mặt khác nhìn mới nhìn lướt qua bên ngoài Lăng Phong đã phát hiện ra có một vài thân ảnh đang bay lượn giữa không trung. Những người này trên người khoác cự linh khải giáp. Song dực phe phẩy phiến động, ở trên cao họ có thể thu hết tất cả những chuyện phát sinh trên mặt đất vào trong tầm mắt.

Dù là thánh vực cường giả cũng không thể bay lượn được lâu như vậy.

Suy nghĩ một lúc Lăng Phong hiểu ngay Thú Linh bọn họ thức tỉnh chắc chắn là phi cầm loại. Loại Thú Linh này bản thân rất hiếm cho dù hợp thể thuận lợi. Bởi vậy rất ít thiên hành giả sở hữu khả năng bay lượn. Nội cảnh Thương Khung Yếu Tắc có thể thu nạp được Thiên Hành Giả hiếm hoi như vậy thật hiếm có. Quả không hổ danh là yếu tắc nằm giữa Thú Thần Bình Nguyên và Áo La Đế Quốc.

Cuối cùng, Lăng Phong mới nhẹ nhàng mà kiên định nói:

- Người còn kiếm còn! Từ khi hành tẩu đến giờ chưa có ai xứng để bọn ta giao nộp binh khí tùy thân!

Đột nhiên như hưởng ứng câu nói của Lăng Phong, một thanh âm ầm ầm truyền đến như lôi âm trước bạo vũ, như tiếng trống trên chiến trường, chấn đến nỗi khiến tâm linh người ta rung động!

- Hô

Trong thị tuyến mỗi lúc một lớn của bọn thủ vệ, Huyết Sát Vệ ầm ầm lao đến. Bọn họ ghìm cương Hắc Đằng cùng một lúc, ngay ngắn dừng lại sau lưng Lăng Phong, động tác chỉnh tề như một! Vừa mới đứng vững, một luồng sát khí nồng đậm như một bức tường lớn lập tức nặng nề áp xuống.

Thần tình của tên đội trưởng thủ vệ nhanh chóng thay đổi. Một sự run rẩy và sợ hãi xuất phát từ nội tâm trào lên trong lòng hắn. Có thể đóng lại Thương Khung Yếu Tắc này, bọn chúng kẻ nào cũng thân kinh bách chiến. Quân đội thú nhân bạo liệt thế nào bọn chúng đều đã gặp qua nhưng cảm giác mà đội ngũ trước mặt này đem lại lại hoàn toàn khác.

Người thanh niên huyền bào trước mắt rõ ràng không hề lớn tiếng quát nạt cũng không có vẻ giận dữ, chỉ im lặng đứng đó sau đó nói bản thân không thể hạ binh khí.

Nhưng chính vì một câu nói nhẹ nhàng như vậy mà lại mang theo khí tức cương thiết nồng liệt vô bỉ nên mới khiến hắn căng thẳng đến nỗi không thở nổi!

Như vị hoàng giả cao cao tại thượng, mỗi một câu nói đều là kim khẩu ngọc ngôn, khiến người khác không thể phản kháng! Huyền bào thanh niên này là một ma vương, một tên ma vương giấu tất cả hỉ nộ vào trong ma thế.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.