Kiều Sâm Đặc quen thuộc xuất hiện trên tầng cao nhất:
- Mạch vô lại, mau lăn ra đây cho lão tử!
Thân thể lão lóe lên, trực tiếp tiến vào trong tĩnh thất Mạch Kha tu luyện.
Tô Lam đang ở bên trong cả kinh, bất đắc dĩ cười nói:
- Nguyên soái, lão sư còn đang bế quan.
- Bế quan?
Liếc mắt nhìn về cánh cửa phòng đóng chặt bên trong tĩnh thất, Kiều Sâm Đặc cười giận:
- Giỏi lắm, lão vô lại này, biết lão tử muốn tìm hắn tính sổ nên đã sớm trốn đi rồi sao?
Tô Lam thấy có chút buồn cười, nếu như để cho quân đội của Tinh Lam công quốc thấy được một mặt này của vị nguyên soái mà họ kính yêu, sơ rằng sĩ khí quân đội sẽ phải chịu một đả kích mang tính hủy diệt mất. Nàng biết, đừng thấy bộ dạng thủy hỏa bất dung của Kiều Sâm Đặc cùng Mạch Kha, trên thực tế quan hệ của hai người vô cùng tốt, cho dù có một chút xung đột cũng chỉ là chơi đùa náo loạn là chính. Nàng hé miệng cười nói:
- Nguyên soái, lão sư sao lại đắc tội ngài vậy?
- Vì sao đắc tội hả? Hừ... hừ!
Kiều Sâm Đặc ngẫm lại, nếu như đem sự tình mình thua trong tay một chân võ giả ngũ tinh nói ra, vậy thực là quá mất mặt. Hắn tức giận nói:
- Vì sao đắc tội có nói cho tiểu nha đầu ngươi thì ngươi cũng không rõ! Lão sư vô lại của ngươi đến khi nào xuất quan? Hắn sẽ không trốn lão tử cả đời đấy chứ?
- Lão sư tử, ai nói ta phải trốn ngươi?
Quang mang hồng sắc dần dần tụ tập lại một chỗ trong không khí, lập tức liền thấy Mạch Kha xuất hiện, hắn lắc đầu nói:
- Chuyện gì mà đến mức ngươi phải chạy tới Nguyên Lực Tháp náo loạn vậy?
- Chuyện gì?
Hừ lạnh một tiếng, Kiều Sâm Đặc rốt cục cũng nhìn thấy chính chủ xuất hiện, cũng khong che che lấp lấp nữa:
- Còn chẳng phải hảo đồ đệ ngươi dạy dỗ sao! Gian xảo như quỷ giống y ngươi!
- Đồ đệ?
Sửng sốt, Mạch Kha vô cùng kinh ngạc nói:
- Tô Lam nhất định sẽ không hồ đồ theo ngươi, lão nhị còn đang bế quang trên tầng ba, lão tam du lịch bốn phương, chẳng lẽ lại là lão tứ, lão ngũ?
- Đến giờ rồi lão gia hỏa ngươi vẫn còn giả bộ hả?
Vẻ mặt khinh bỉ nhìn Mạch Kha, Kiều Sâm Đặc căm giận nói:
- Ta còn chưa chúc mừng ngươi đó, không chỉ thu được một hảo đồ đệ kế thừa Phong Viêm Dung, hơn nữa trên phương diện chân võ quyết phổ thông cũng có tạo nghệ đến mức đó! Hắc hắc, sao ta lại không biết ngươi có quan hệ cùng Băng gia từ khi nào nhỉ?
Mạch Kha nghe lão nói xong càng thêm mạc danh kỳ diệu, hắn có chút không kiên nhẫn nói:
- Lão sư tử, ngươi từ khi nào cũng trở nên hồ đồ vậy hả? Rốt cuộc là Tang Phi hay là Cảnh Vân đắc tội ngươi? Hiện tại ta sẽ kêu bọn chúng lên nhận tội với ngươi!
- Ngươi...
Kiều Sâm Đặc vẫn còn giận dữ, đột nhiên hắn nghĩ đến điều gì đó, cẩn thận dò hỏi:
- Ngoại trừ năm đồ đệ này ngươi thực sự không thu đệ tử nào khác chứ?
- Chuyện của ta ngươi còn không rõ sao? Tô Lam kế thừa đạo luyện kim của ta, lão nhị kiêm tu rèn đúc binh khí và thực chiến, lão tam thì học được chút da lông của thuật luyện đan cùng với hỏa hệ nguyên lực ấn, lão tứ thiên phú cũng tạm nhưng vẫn còn cần một chút ma luyện, lão ngũ trên phương diện thiên phú về nguyên trận cực kỳ hiếm có, đáng tiếc vẫn còn non nớt, trừ bọn chúng ra, ta đâu còn đồ đệ nào khác?
- Nói cách khác Phong Viêm Dung của ngươi đến nay vẫn chưa có người kế thừa sao?
Kiều Sâm Đặc tự hồ giật mình tỉnh ra, càng thêm cẩn thận dò hỏi.
Thấy bộ dáng lão nhẹ giọng rụt rè hỏi han, Tô Lam nhịn không được toàn thân nổi da gà.
Nói đến đề tài này, Mạch Kha cũng có chút tức giận:
- Nếu không phải tôn nữ bảo bối của ngươi không chịu tĩnh tâm học tập, Phong Viêm Dung của ta sớm đã có người thừa kế rồi!
- Hắc hắc, ta nói rồi, nếu như ngươi bằng lòng thu Kiều Kiều làm đồ đệ, ta không nói hai lờit tuyệt đối không ngăn cản!
Kiều Sâm Đặc cười gian, nếu như Kiều Kiều trở thành đồ đệ của Mạch Kha, vật bối phận của mình chẳng phải cao hơn một bậc so với lão vô lại này sao?
Mạch Kha tự nhiên biết dự định xấu xa của lão, nên trực tiếp vất đề nghị của lão sang một bên.
- Lão vô lại, ngươi tin chắc rằng Phong Viêm Dung vẫn chưa có truyền nhân, nói cách khác, các đồ đệ của ngươi tuyệt đối chưa có người học được Phong Viêm Dung phải không?
Kiều Sâm Đặc cẩn thận tỉ mỉ kiểm chứng.
- Đương nhiên!
Mạch Kha bị lão hỏi han cảm thấy mạc danh kỳ diệu:
- Lão sư tử, rốt cuộc ngươi muốn hỏi cái gì? Hôm nay ngươi không có vấn đề gì chứ? Có cần ta cho ngươi chút đan dược hay không?
- Không có gì, không có gì, ha ha, ta đi trước vậy!
Kiều Sâm Đặc như bị lửa đốt mông vội vã đứng lên rời đi, trước đó còn không quên nói vọng lại:
- Lão vô lại, ta không quấy rầy ngươi tĩnh tu nữa, hiện tại ngươi tiếp tục bế quan đi.
-... lão sư tử này cũng biết khách khí sao?
Mạch Kha không còn lời nào để nói, chờ đến khi lão đi rồi mới nghĩ đến Tô Lam vẫn còn đây, liền hỏi:
- Lam nhi, con có việc gì thế?
- Vâng, đệ tử muốn bẩm báo với lão sư, người lần trước do Nạp Đa gia tộc dẫn tới kiểm tra thiên phú đã có thể hấp thu hỏa hệ nguyên lực.
- Cái gì.... thật sao?
Mạch Kha khiếp sợ đứng bật dậy.
- Đúng vậy, đệ tử đã tự tay kiểm tra qua.
Tô Lam hơi nhíu mày:
- Chuyện này mặc dù có chút kỳ quái, nhưng quả thực là phát sinh trên người hắn, hơn nữa sau đó Kiều Kiều còn miêu tả lại tình cảnh khi hắn tu luyện, theo sự kiểm tra của con thì độ tương thích nguyên lực của hắn ít nhất cũng không dưới "Cực phẩm"!
- độ tương thích nguyên lực cực phẩm, độ khống chế nguyên lực tuyệt hảo...
Thân thể hắn bị một đạo hỏa quang bao bọc, trực tiếp xuất hiện bên ngoài Nguyên Lực Tháp:
- Lão sư tử, ngươi đừng hòng giành trước!
Tương giao nhiều năm như vậy, chút tâm tư này của Kiều Sâm Đặc, Mạch Kha sao có thể không rõ. Sau khi Tô Lam bẩm báo lại tình hình của Lăng Phong, Mạch Kha nhất thời tỉnh ngộ Kiều Sâm Đặc đến Nguyên Lực Tháp hưng sư vấn tội là vì ai, lại liên tưởng tới biểu hiện cổ quái của lão, lão sư tử này muốn...
Trước sau hai đạo thân ảnh nhanh chóng xẹt qua bầu trời, đằng sau bỗng dưng vang lên một trận cuồng tiếu:
- Mạch Kha đại sư cùng nguyên soái không đánh nhau, ha ha ha ha, tiền cược của các ngươi ta sẽ không khách khí!
- Oa, đầu nhi, huynh cũng quá đen tối rồi đó!
- Tiểu Phong, đệ sao thế?
Trở lại Đa Bảo Các, Ny Khả vừa thấy Lăng Phong lập tức thất kinh hỏi.
Quần áo Lăng Phong tả tơi rách nát, không ít chỗ còn có vết máu, nhìn qua rất thê thảm. Hắn cười cười nói:
- Không sao, vừa thỉnh giáo kiếm thuật người khác một phen... A, đây là sao?
Hắn thấy phía sau ồn ào náo loạn, Lệ Thành đứng trong đó còn đang rống lên giận dữ.
- Đệ đó, tỷ thí kiếm thuật cũng phải cẩn thận một chút chứ.
Ny Khả yêu thương phủi phủi vạt áo cho hắn, chỉ tay về phía tiểu lâu phía sau:
- Là A Nặc, Lệ Thành đang khuyên hắn gia nhập Đa Bảo Các!
A Nặc? Lăng Phong sửng sốt, chợt nhớ lại, người này trong cuộc đấu chương bị thụ thương rất nặng, vẫn còn hôn mê, lẽ nào đã tỉnh lại?
Đi vào bên trong tiểu lâu, Lăng Phong thấy Lệ Thành đang nổi trận lôi đình, Diệp Lạc cùng Đàm Khiếu lẳng lặng đứng ở một bên, sắc mặt nhìn qua cũng không được khá lắm. A Nặc trên người vẫn còn quấn đầy băng vải, sắc mặt tuy rằng đã không còn tái nhợt như khi vừa tới đây, nhưng nhìn qua vẫn còn rất suy yếu.
- Lệ võ sư, nếu A Nặc võ sư không muốn, chúng ta cũng không cần làm khó người ta!
- Ta nhổ vào!
Lệ Thành hung hăng nhổ một bãi lên trên mặt đất, thóa mạ:
- Ta chưa từng thấy kẻ nào không biết suy xét như thế, chúng ta có hảo ý lưu hắn lại, giờ lại bị cho là muốn hại hắn vậy!
Trên mặt A Nặc cũng lộ ra một tia xấu hổ, dù sao người ta cũng đã bất kể hiềm khích cứu tính mệnh mình, đích biểu hiện của mình cũng là quá phận. Hắn áy náy chắp tay nói:
- tâm ý của Ny Khả Các chủ ta xin nhận, ân cứu mạng A Nặc tuyệt không dám quên!
- Việc này không cần nhắc tới!
Ny Khả hơi xua tay, nói:
- A Nặc võ sư sau này có tính toán gì không?
Bỗng nhiên, nàng thành khẩn nói:
- Thụy Tinh thương hội bất nhân bất nghĩa, coi thuộc hạ đắc lực chả khác gì cỏ rác, A Nặc võ sư không nên quay về đó là tốt nhất.
Nhẹ nhàng thở dài, A Nặc nói:
- lời vàng ngọc của Ny Khả Các chủ, ta nhất định ghi tạc trong lòng. Thụy Tinh thương hội ta sẽ không quay lại nữa, có thể... về sau ta sẽ trở thành một dong binh.
Dong binh? Thà rằng trở thành dong binh cũng không nguyện ý gia nhập Đa Bảo Các?
Lăng Phong từ trong ánh mắt của hắn nhìn thấy một tia không cam lòng, liền hỏi:
- Có thể nói nguyên nhân thực sự ngươi không muốn gia nhập Đa Bảo Các cho chúng ta biết được không?
Nhìn nhìn Lăng Phong, thấy nhóm người Ny Khả cũng lộ ra bộ dáng nghi hoặc, A Nặc do dự một chút, nói:
- thực lực của Thụy Tinh thương hội vượt xa những thứ chúng biểu hiện ra ở đây!
Hắn ngẩng đầu nhìn Ny Khả:
- Ny Khả Các chủ, nếu như có thể ta khuyên ngươi tốt nhất hãy nhanh chóng đem Đa Bảo Các giải tán đi, nếu không ngươi làm Á Sắt thiếu gia mất mặt như vậy, sợ rằng...
- Đủ rồi!
Không chờ Ny Khả lên tiếng, Lệ Thành đã không kiên nhẫn quát lên:
- Tên gia hỏa ngươi đừng có đe dọa, hừ hừ, đến giờ vẫn còn nói giúp Thụy Tinh thương hội, ta thấy ngươi quả thực là kẻ mưu mô khó lường!
Mấp máy môi, A Nặc cũng không tức giận, chỉ thở dài nói:
- Đằng sau Thụy Tinh thương hội không đơn giản như các ngươi nghĩ đâu!
Hắn đã nói rất rõ, sở dĩ không dám gia nhập Đa Bảo Các trên thực tế chính là đang cố kỵ Thụy Tinh thương hội! Nói cách khác, căn bản hắn thấy Đa Bảo Các không có được lợi thế trước Thụy Tinh thương hội.
- Không phải chỉ là một thương hội thôi sao, so với Nạp Đa gia tộc so với chúng ta thì thế nào?
Đột nhiên một thanh âm truyền đến, lập tức liền thấy Gia Liệt Áo dẫn theo Đế Nhã, Lai Đặc xuất hiện.