Kiếm linh đột nhiên bay ra khỏi thức hải Lăng Phong, huyền phù giữa hư không, quang mang rực rỡ tản ra.
Mộc Vũ Sương không khỏi lộ vẻ kinh ngạc, tâm thần vi chấn, tụ oánh kiếm kinh lập tức rút lui vài phần. Lực kiềm hãm vừa giảm, thải quang trên trời lập tức có dấu hiệu tiêu tán.
Lăng Phong vội vàng thanh minh:
- Chuyện liên quan đến luyện chương, ta không hề có ý gì khác.
Nếu Lăng Phong dùng lí do khác Mộc Vũ Sương chưa chắc đã nghe theo, nhưng hắn đã tung “luyện chương” ra, đánh thẳng vào điểm yếu của nàng nên Tụ Oánh Kiếm nhất thời đình chỉ động tác.
Kiếm linh xinh xắn như con hổ đói hung hăng xáp đến, dù Lăng Phong khống chế kịp thời thì nó vẫn chỉ còn cách tụ oánh kiếm chưa đầy ba tấc! Linh hồn cảm ứng kì diệu nhất thời dạng khởi trong lòng hai người, một cảm giác tê tê ngứa ngứa như vết thương sắp lành, thoải mái nhưng thể nào chạm trúng trào lên, khiến Lăng Phong không khỏi run rẩy.
Thấy sắc mặt Mộc Vũ Sương cũng ửng hồng, khuôn mặt trong ngần như ngọc gần như sắp nhỏ nước, hai người đồng thời thất thần, đắm chìm tròng mê túy.
Đúng lúc đó, mạn không nghê hồng nhấ đẩu!
Lăng Phong định thần, vội vàng nói:
- Mộc tiểu thư, cô chú ý, bây giờ ta truyền niệm thức sang cho cô!
Nói đoạn, niệm thức ẩn niệm trong kiếm linh tuôn ra.
Mộc Vũ Sương cũng vội vã thu tâm thần lại, nàng không dám nhìn Lăng Phong nữa, Tụ Oánh Kiếm run lên, như trường hồng hấp thủy, thu nạp toàn bộ niệm thức của Lăng Phong vào trong. Sức mạnh kiếm linh của hai người tương triền, niệm thức bạo trướng, phun ra như trường giang nộ triều.
Thải quang bay lượn trong không trung đột nhiên ngừng lại, bị mạnh mẽ lôi kéo, tụ hợp, áp súc, cuối cùng hình thành một đạo quang lưu mỏng hơn sợi tóc gấp trăm ngàn lần. Quang lưu siêu mỏng dưới sự khống chế của Mộc Vũ Sương in hằn lên phần còn trống trên mặc thần thạch, hình tròn, hình vuông, hình gấp khúc.
Một loạt những kết cấu được điêu khắc hoàn chỉnh cấp tốc.
Rõ ràng việc luyện chế vụ sa y này cần phải lợi dụng đến “kết cấu”, thậm chí còn phức tạp hơn cả luyện chế cao cấp tinh chương. Những kết cấu này tương phụ lẫn nhau, cấu thành một bức đồ án huyền diệu vô cùng. Nếu như muốn so sánh thì nó giống như một bức nguyên trận, kết cấu giống từng đường bí văn hơn!
Lăng Phong chỉ cần đảm bảo cung ứng tốt niệm thức, ngoài ra chẳng còn việc gì nữa nên quay sang quan sát thủ pháp luyện chương của Mộc Vũ Sương: lược, điểm, dược, tần, chấn. Mỗi một kết cấu rơi xuống lại đều tạo nên một góc diệu chí hào hoành. Chỉ cần nhìn quang lưu nhảy múa thôi đã là một loại đại hưởng rồi.
Như hành vân, như lưu thủy!
Chỉ cần nhìn điểm này thôi Lăng Phong có thể kết luận Mộc Vũ Sương luyện chương còn lợi hại hơn cả Bản Hách! Bản thân hắn bây giờ cùng lắm mới chỉ luyện được cao cấp tinh chương, luận niệm thức còn không bằng Bản Hách nên càng không thể so sánh với Mộc Vũ Sương.
Rốt cuộc đường quang lưu cuối cùng cũng ngưng chú trên mặc thần thạch, phốc, một luồng toàn phong lớn độ bàn tay cấp tốc dâng lên, lực ma sát cực mạnh khiến mặc thần thạch nhanh chóng tiêu tán giữa không trung.
Phụ trợ tinh chương Nghê Sa Y, luyện chế thành công!
Nhẹ nhàng nhất chiêu, Mộc Vũ Sương nắm Nghê Sa Y trong lòng bàn tay, lướt những ngón tay nhợt nhạt lên nó như đang vuốt va khuôn mặt của một đứa trẻ. Bộ dạng dịu dàng của nàng bỗng lay động tình cảm trong lòng Lăng Phong, khiến hắn nhất thời ngây ra.
Một lúc sau, Mộc Vũ Sương mới hồi lại thần, cảm nhận nhãn thần chích nhiệt của Lăng Phong nàng thoáng đỏ mặt, nhẹ giọng nói:
- Lăng tiên sinh, huynh có thể thu kiếm kinh lại rồi.
- A, ồ... Vâng!
Lăng Phong bối rối, nhanh chóng thu niệm thức lại, khống chế kiếm linh quay về thức hải. Kiếm linh vô cùng không đồng ý, còn muốn quấn lấy tụ oánh kiếm. bộ dạng háo sắc này khiến Lăng Phong thấy ngứa ngáy vô cùng.
Quang mang rợp trời biến mất, hai người lại rơi vào sự im lặng ngại ngùng. Nhất thời, không ai biết nên mở lời nói gì cho tốt. Lăng Phong linh cơ nhất động, nói:
- Mộc tiểu thư, cô có thể thử xem hiệu quả của tinh chương này thế nào không?
Đề nghị của của Lăng Phong khiến Mộc Vũ Sương có chút ý động, nàng nhẹ nhàng đứng lên, nói:
- Vậy Vũ Sương xin mạo muội.
Nàng đã hồi phục lại được vài phần năng lượng niệm thức, ngân quang trên trán vi động, lưu ly ngọc trúc nhất thời phù hiện. Theo những hoảng động nhẹ nhàng của ngọc trúc, từng phiến trúc diệp huyễn hóa thành những đường ngân ba, ngân ba khẽ cuộn lại bao phủ lấy tinh chương.
Lăng Phong đứng bên cạnh, trong lòng trào lên một cảm giác chờ mong cường liệt, mong được nhìn thấy phong tư thanh lệ tuyệt tục của Mộc Vũ Sương khi khoác thất thải nghê thường trông như thế nào? Suy nghĩ ấy cứ thế trào lên không sao khống chế nổi. Lăng Phong chưa bao giờ có cảm thấy chờ mong như vậy.
Im lặng chờ đợi mà Mộc Vũ Sương vẫn chưa thấy có động tĩnh gì, Lăng Phong không khỏi lộ ra một tia thần sắc sá dị. Lúc này, Mộc Vũ Sương cũng mở trừng mắt, ngạc nhiên nói:
- Không được, ta không thể thôi động linh kĩ ẩn hàm bên trong niệm thức.
Hầu hết linh kĩ muốn thi triển nhất định phải thôi động niệm thức. Một bộ phận linh kĩ còn hạn chế chủng loại cự linh của thiên hành giả, chỉ cần cự linh không phù hợp thì không thể sử dụng. Nhưng phụ trợ tinh chương hoàn toàn không nằm trong giới hạn này! Điểm trân quý của phụ trợ tinh chương chính là cự linh nào cũng có thể dùng được, ngay cả dị linh quỷ dị nhất cũng không ngoại lệ.
Nghê Sa Y mặc đã luyện chế thành công thì căn bản không thể tồn tại vấn đề không thể sử dụng.
Nếu Mộc Vũ Sương không thể thôi động đượ thì chỉ có một khả năng duy nhất.
- Ta hiểu rồi!
- Ta biết rồi!
Lăng Phong và Mộc Vũ Sương lên tiếng cùng một lúc, quay sang nhìn nhau rồi hai người lại cùng thốt ra một câu:
- Huynh (Cô) nói trước đi!
Hai lần tâm ý trùng hợp, vẻ bối rối ban đầu được xóa mờ đi phần nào. Lăng Phong sờ sờ mũi, nhịn cười nói:
- Có lẽ là vấn đề “niệm thức tạp hóa”.
- Ừm!
Mộc Vũ Sương gật đầu nói:
- Tinh chương này ẩn chứa niệm thức của cả hai chúng ta, xem ra không thể dùng được rồi.
Phần lớn thuật luyện sư luyện chế tinh chương trừ phi là tinh chương cao cấp luyện chế rượm rà thì phải thông qua đủ loại thủ đoạn phân bước tiến hành. Các tinh chương còn lại được luyện chế liền một mạch chỉ có một trường hợp duy nhất tinh chương được tạo nên bởi hai thuật luyện sư là sư phụ hướng dẫn đệ tử.
Nếu như đệ tử có chỗ nào không làm được sư phụ có thể tham gia làm mẫu. Như vậy tinh chương được hoàn thành bởi niệm thức hỗn tạp của hai thuật luyện sư, vì bác tạp bất thuần nên linh kĩ bên trong căn bản không thể thí luyện ra được, chỉ làmvật trang trí thôi.
Nhưng tình huống này cũng rất ít, sư phụ phải có tu vi cực kì cao minh mới có thể làm được.
Mộc Vũ Sương lắc lắc đầu nói:
- Lúc nãy lúc luyện chế Nghê Sa Y này ta quá hấp tấp, nếu như phân ra thành nhiều ngày chứ không phải vội vã hoàn thành luôn thì đã có thể luyện chế thành công rồi.
Thấy vẻ thất vọng trên mặt nàng, Lăng Phong tâm tư nhất động, thốt lên:
- Tinh chương này chưa phải đã hoàn toàn vô dụng, vẫn còn có một biện pháp nữa để sử dụng nó.
Mộc Vũ Sương lập tức hiểu ngay ý hắn, nếu như muốn sử dụng Nghê Sa Y thì chỉ có một biện pháp duy nhất là lúc khu sử linh kĩ niệm thức của hai người lại dung hợp! Nhưng nếu làm như vậy không phải là linh hồn giao dung sao? Hai lần trước là chuyện khó tránh khỏi, nếu như còn thêm một lần nữa.
Lời vừa xuất khẩu Lăng Phong cũng biết là mình quá mạo muội, mặt không giấu nổi vẻ bối rối.
Mộc Vũ Sương không muốn vướng mắc vấn đề này nên đưa nghê sa y cho Lăng Phong, nói:
- Tinh chương này có thể chế luyện ra được là nhờ Lăng tiên sinh, mời Lăng tiên sinh nhận lấy.
Nhìn miếng tinh chương trên tay, trong lòng nàng cũng có chút tiếc nuối như phải bỏ đi những hồi ức tuyệt đẹp. Sau này có cố gắng thế nào cũng không thể chạm tới. Nghĩ như vậy, tâm trạng lại không khỏi trùng xuống!
Lăng Phong đẩy miếng tinh chương lại:
- Ta chỉ là giúp một tay thôi, không có công lao gì lớn. Mộc tiểu thư cứ giữ lại đi.
Thấy Mộc Vũ Sương có vẻ định nói gì, Lăng Phong vội vàng nói:
- Ta có chuyện muốn nhờ Mộc tiểu thư, nếu như Mộc tiểu thư không nhận lời ta cũng không còn mặt mũi nào để nói.
- Ồ?
Mộc Vũ Sương lộ vẻ hiếu kì, nếu như Lăng Phong nhờ giúp đỡ vào lúc này chắc chắn là chuyện có liên quan đến tinh chương. Quả nhiên, Lăng Phong đưa ra một phần luyện chương, nói:
- Mộc tiểu thư mời xem luyện chương này rồi nói.
Đón lấy luyện chương, Mộc Vũ Sương ngưng thần quan sát, nhanh chóng chìm đắm vào luyện chương. Chỉ thấy nàng thỉnh thoảng lại nhíu mày hay cắn môi, khuôn mặt căng thẳng thể hiện nội tâm đang không ngừng suy tư. Cuối cùng, nàng thở dài một hơi, nói với vẻ kinh ngạc:
- Lăng tiên sinh, đây là thượng cổ luyện phương.
- Thượng cổ luyện phương?
Lăng Phong ngây người, luyện phương này là hắn ghi chép lại từ kho tri thức của Sang Sư, nếu như luyện chế thành công theo đúng phương thức ghi trên đó thì tinh chương hiệu dụng vô cùng. Còn lai lịch cụ thể thế nào Lăng Phong hoàn toàn không biết. Bây giờ bị Mộc Vũ Sương hỏi, Lăng Phong chỉ biết lơ mơ gật đầu.
- Thực sự là thượng cổ luyện phương?
Mộc Vũ Sương mừng rỡ nói, âu yếm vuốt ve luyện phương trong tay:
- Ta cứ tưởng sau khi lần đại động loạn đầu tiên kết thúc, đại lục này không còn ai có thượng cổ luyện phương nữa. Cũng khó trách, nếu luyện chế thành công theo đúng phương pháp ghi trên này thì hiệu quả của nó sẽ rất kinh nhân, trừ thượng cổ luyện phương ra ta chẳng thể nghĩ ra còn luyện phương nào có hiệu quả kinh thiên động địa như vậy.
Lăng Phong trong lòng nhất động. Đại động loạn? Sao lại có liên quan đến đại động loạn?
Mộc Vũ Sương tự thì thào:
- Nghe đồn trong thời đại đại động loạn, cũng là thời đại của Thánh Vực, người ta chỉ động một tí là bay lượn chém giết, căn bản không giống bây giờ, cao thủ chỉ thưa thớt vài người. Lúc đó đọc đến phần ghi chép này ta vẫn còn có chút nghi hoặc. Không trải qua một thời gian dài tích lũy, con người dù có thiên phú siêu quần thế nào cũng không thể có nhiều Thánh Vực cường giả được như vậy? Bây giờ xem ra câu hỏi này đã có đáp án rồi. Lăng tiên sinh, sao lại có được luyện phương này?
Từ những lời nàng nói, Lăng Phong khai thác được rất nhiều thông tin, không giống như phù quang lược ảnh mà Đồ Long nhắc tới, những gì Mộc Vũ Sương vừa nói cụ thể hơn nhiều. Thánh Vực khắp nơi là tình hình như thế nào?
Lăng Phong đã từng tận mắt chứng kiến Kiều Sâm Đặc và Tất Phong đối chiến. Uy lực kinh thiên động địa đó chỉ cần nửa ngày là có thể biến Tinh Lam Thành thành đống gạch vụn. Khó có thể tưởng tượng hàng trăm thậm chí hàng ngàn cường giả như vậy cùng xuất kích thì sẽ là cảnh tượng đáng sợ như thế nào?