Trông thấy thanh niên một thân huyền bào, vẻ mặt phong trần, Khải Ân thấy mũi cay cay, suýt nữa rơi lệ! Cự thạch bao nhiêu ngày trong lòng lúc này đột nhiên buông xuống, đúng là thoải mái không nói lên lời! Mới vừa rồi sinh tử trong nháy mắt, hắn nghĩ đến nhiều nhất không phải là an nguy của mình, mà là đại ca đến tột cùng có giữ được tính mệnh hay không?
Lăng Phong cầm lấy tay hắn, xích luyện cương khí tinh thuần truyền qua, trong nháy mắt chữa trị thương thế của hắn. Thật sâu nhìn lại Khải Ân, Lăng Phong nhẹ giọng nói:
- Mới trở về!
- Ta đã trở về!
Chỉ bốn chữ vô cùng đơn giản, nhưng mang theo lực lượng kiên định vô cùng, dù là thiên băng địa chuyển cũng không thay đổi!
- Vâng!
Khải Ân nặng nề mà gật đầu.
Lăng Phong xoay người, nhãn thần đảo qua mọi người đang bị hai người Vệ Địch liên thủ trấn áp, khi thấy dáng dấp thê thảm của bọn họ, một cỗ tức giận cường liệt dâng lên, tựa như ba đào, một đạo kiếm ý nhanh tới cực điểm phóng lên cao!
- Làm nhục người thân của ta, giết!
Nhàn nhạt vài từ phát ra, tựa như vạn khối cự thạch nặng trịch rơi thẳng xuống, khiến những kẻ yếu tim không khỏi lui lại vài bước.
- Hừ, giết chết hắn! Giết chết tên tiểu tử này!
Hàn Kinh Phong bị nặng nề đập vào tường thành, giận dữ hét lên, trong giọng nói không che giấu được sự kinh hoảng và sợ hãi cường liệt: Hắn hắn chính là Lăng Phong? Là hung thủ giết tứ đệ? Chết tiệt, một chiêu kia ẩn chứa lực lượng thật mạnh, lẽ nào hắn dĩ nhiên đã tiến nhập cảnh giới đỉnh phong?
Lăng Phong gật đầu, bảy đạo kiếm ảnh nhất thời bay ra, gào thét luân chuyển một kiếm trận bao trùm phương viên hơn trăm trượng.
Mang theo Thiên Nguyên Cấm kiếm trận, Lăng Phong bước tới chỗ Hàn Kinh Phong, mỗi một bước tựa như đang gõ trống trận, đạp trên lòng người, cước bộ trầm trọng khiến người ta hoảng hốt!
Mắt thấy Thánh Vực cường giả Hàn Kinh Phong cũng bị một chiêu oanh kích, những người khác sao dám tùy ý tiến lên ngăn cản?
Rốt cục, vẫn là thành viên Chấp Pháp Đội do Hàn gia bồi dưỡng ra, không chút cố kỵ tiến lên rống giận:
- Giết!
Lăng Phong không có động tác nào, tựa như căn bản không thấy một đao kia, một thanh kiếm ảnh bên cạnh ông nhiên chấn động tựa như tự động nộ phóng. Trong sát na, kiếm ảnh lướt qua cự ly mười trượng, " xuy " một tiếng xuyên thủng lồng ngực kẻ kia, tạo thành một đóa huyết hoa tươi đẹp thê lương!
Giết giết giết!
Hàn Kinh Phong điên cuồng mà hô to:
- Giết tiểu nhi này, ta trọng thưởng trăm vạn kim tệ, công pháp Thánh Vực!
Dưới trọng thưởng, tâm tình binh sĩ bắt đầu dâng lên, điên cuồng hét lớn, giơ đao trong tay từ bốn phương tám hướng bổ tới Lăng Phong!
Khóe miệng Lăng Phong hơi nhếch lên, trong nụ cười ẩn chứa sự lãnh đạm và buốt lạnh nói không nên lời. Song trọng Thánh Vực bỗng nhiên bùng phát, kiếm ảnh đột nhiên huyền đình, rồi tựa như mũi tên bắn ra, tựa như mỗi thanh kiếm đều do kiếm đạo cao thủ ngự sử, linh động như thiên mã hành không, vô pháp chặn lại.
Những người nhảy vào Vực Năng của Lăng Phong đều bị áp bách, thân thể sững lại, ngay cả khí lực động đậy một ngón út cũng không có, tựa như tượng gỗ duy trì tư thế cứng ngắc cổ quái, không thể di động. Kiếm ảnh phi, đâm, chém, mỗi lần đều có một tính mạng bị mất đi.
Những nơi huyền bào lướt qua, đều không còn người đứng!
Lăng Phong cứ như vậy chậm bước tới phía Hàn Kinh Phong, đằng sau là một đống thi thể, có Chấp Pháp Đội, có binh sĩ liên quân...Chỉ trong nháy mắt đã có cả trăm người chết dưới Thiên Nguyên Cấm trận! Mà Lăng Phong không chút sứt mẻ! Quanh thân phát ra khí tức lãnh khốc tới cực điểm, thậm chí sát khí không ngừng đề thăng!
Lấy máu trả nợ máu, ăn miếng trả miếng, trong cái thế giới tàn khốc này, muốn bảo vệ được người bên cạnh, chỉ có thể sử dụng thủ đoạn tối hung bạo khiến địch nhân kinh sợ...giết!
Dù cho bình sinh kinh chiến vô số, đã sớm rèn luyện một tâm chí như bách luyện tinh cương Hàn Kinh Phong vẫn không khỏi thấy phát lạnh: ma quỷ, chứ không phải là người, hắn là một con quỷ, không hơn không kém!
Dước sự kinh khủng cực đoan, Hàn Kinh Phong cuồng hô một tiếng, rồi bất chấp mặt mũi, thân thể như điện quang phá không bỏ chạy!
Lúc này, rốt cục có tướng sĩ liên quân công thành thấy rõ ràng sự tình phát sinh ở trên tường thành, không hẹn mà ngừng lại, trên chiến trường xuất hiện một mảnh yên tĩnh quỉ dị.
Lăng Phong đột nhiên ngừng cước bộ lại, thanh âm như sấm sét truyền khắp toàn trường:
- Ai dám tiến tới cửa thành nửa bước....giết!
Dứt lời, hắn bỗng dưng giang hai tay, Tinh Thiết Kiếm mang theo vô cùng tinh mang bắn thẳng tới hậu tâm của Hàn Kinh Phong... Ngự kiếm thuật!
Kiếm quang hạo liệt vờn quanh tạo thành một cái lồng khí đường kính dài đến bốn năm trượng, trong cái lồng khí này, gió ngừng thổi, mây ngừng trôi, vạn vật đều yên tĩnh tới quỉ dị! Hàn Kinh Phong đang chạy trối chết, theo bản năng cảm giác sợ hãi tận đáy lòng!
Cảm thụ được tuyệt đại sát ý không ngừng đến gần, , sợ hãi rống một tiếng:
- Không!
Thời điểm ngàn quân nguy kịch, một thanh trường đao huyết sắc đột nhiên xuất hiện phía sau hắn, không biết từ lúc nào Vệ Địch xuất hiện bên cạnh.
Huyết sắc trường đao cùng với Tinh Thiết Kiếm tiếp xúc, lúc này bạo liên tiếp hỏa tinh. Cự lực bàng bạc tựa như một ngọn núi cao liên tục oanh tạc tới, thân hình Vệ Địch liên tục biến ảo mới trung hòa được một kiếm này!
Dù là như thế, cánh tay hắn vẫn hung hăng run rẩy, tựa như không chịu nổi cường độ oanh kích!
- Lần trước từ biệt, đến nay bất quá mới có mấy tháng, không ngờ tu vi của ngươi tiến bộ cấp tốc tới vậy!
Mấy tháng thật sâu dừng ở Lăng Phong, trường đao trong tay phát ra huyết quang yêu dị. Hắn xoay người hướng Hàn Kinh Phong nói:
- Hàn huynh, ta và ngươi liên thủ giết chết tên tiểu nhi này.
Hàn Kinh Phong chấn động,
Xích luyện cương giáp!
Hiện tại tốc độ thi triển xích luyện cương giáp của Lăng Phong so với khi trước nhanh hớn tới mười lần, tựa như khẽ động liền hoàn thành chuẩn bị,
Biểu tình Vệ Địch ngưng trọng, trong cảm giác của hắn Lăng Phong phảng phất như biến thân thành viễn cổ bạo long, cả người tản mát ra khí tức bạo liệt, tựa như mỗi cái nhấc tay đều có vô lượng nguyên khí, chấn sơn toái địa!
Vô luận địch ta, giờ khắc này nhãn thần đều hướng tới chỗ song phương giao chiến, Lăng Phong cùng với hai người quyết chiến trực tiếp quyết định tới kết cụ của trận chiến giữa Định Tinh cùng với liên quân!
Thắng, liên quân tất bại!
Nếu, Tinh Lam rơi vào tay giặc đó là kết cục đã định!
Lăng Phong một thân gánh vác tính mạng của ngàn vạn con người!
- Tử Diễm Cuồng Điện Trảm!
Vệ Địch quát một tiếng chói tai, thân hình đột nhiên kéo thành một huyễn ảnh thật dài, tàng tầng lớp lớp huyễn ảnh, tiến tới trước mặt Lăng Phong, tất cả đồng thời giơ huyết sắc trường đao lên, chém mạnh xuống, tử sắc huyết diễm phá không, huyễn ảnh di tán, " xuy xuy " âm than khí lưu rung động bắt đầu phát ra. Hơn mười thanh huyết sắc trường đạo phát ra khí tức thê lương, tựa như mỗi thanh đều có thể trám sơn toái thạch, bính liệt đại địa, phong duệ sắc bén khiến kẻ khác cảm thấy không cách nào tránh né.
Lăng Phong chuyển tĩnh thành động, một chiêu Tử Diễm Cuồng Điện Trảm này tựa như biến ảo không ngừng. Lấy kiến thức của Tử Diễm Cuồng Điện Trảm cũng chỉ khi An Cát Hi thi triển tuyệt học Phúc Khắc Tư tộc... Hồ Ảnh Bách Biến mới thấy qua một màn như vậy. Uy lực một chiêu này của Vệ Địch mặc dù có chút không bằng, nhưng ảo diệu trong đó đủ để thấy được Chân Võ Quyết do Vũ Thần Phong truyền thụ đáng sợ tới mức nào, hư hư thật thật, không ai có thể nhận ra sát chiệu thật sự đến tới chỗ nào.
Lăng Phong đồng dạng cũng không thể, vì vậy hắn trực tiếp lựa chọn phương pháp đơn giản nhất...lấy bất biến ứng vạn biến! Xương cốt toàn thân truyền ra âm thanh bạo khởi, tựa như rang lạc, đồng thời trên da mặt ngân quang run rẩy, như tĩnh thủy khởi vi, huyền diệu vô cùng.
Một thước không gian bên cạnh tựa như bị xoay chuyển, sau đó lập tức xuất hiện một trận vặn vẹo quỷ dị, ngay cả thân thể Lăng Phong cũng tựa như không còn rõ ràng nữa.