Tinh Ngự

Chương 140: Q.3 - Chương 140: Linh chỉ đà. (Thượng)






Theo như Hoàng Phủ Vân nói, một tấn chích viêm thạch có giá thị trường là một vạn kim tệ. Đây là giá cả lúc hòa bình. Còn lúc chiến tranh, giá có tăng lên gấp mười lần cũng không phải là lạ. Hoàng Phủ Vân là người thừa kế sau này của Tinh Lam Công Quốc nên những kiến thức loại này hắn biết rất nhiều. Tư liệu mà hắn nắm đương nhiên cũng không có gì sai sót. Nếu như Đức Bá Cách nói thật thì cái giá của thông tin này đúng là quá giật mình. Trăm vạn tấn chích viêm thạch. Nếu như bán ngoài thị trường có thể được hơn trăm triệu kim tệ!

Đức Bá Cách hài lòng quan sát biểu hiện của những người xung quanh, cười nói:

- Chư vị có lẽ cũng đã đoán ra được rồi. Nhưng chiếc la bàn chính là la bàn định vị, dùng chúng, chư vị có thể dễ dàng tìm ra vị trí của ngọn núi lửa đó.

La bàn định vị không giống với những la bàn bình thường. La bàn bình thường chỉ dùng để chỉ một phương hương nào đó còn la bàn định vị chia thành “tử bàn” và “mẫu bàn”. Dùng “tử bàn” có thể thuận lợi tìm ra một địa điểm trên mẫu bàn. La bàn định vị là thứ mà bất cứ mạo hiểm giả nào cũng phải có. Thông thường khi mạo hiểm giả phát hiện ra thiên tài địa bảo cùng con ma thú cường đại bảo thủ hộ quanh đó, họ có thể chọn cách bỏ lại mẫu bàn, sau đó quay về triệu tập đủ nhân thủ, dùng tử bàn quay lại tìm kiếm mục tiêu.

Mẫu bàn thường chỉ có một nhưng tử bàn thì có vô số.

Tràng diện nhất thời trở nên vắng lặng, một số người thì cúi đầu suy nghĩ, một số người thì lén lút nhìn ngó xung quanh. Nếu như một mình nuốt trọn được món tài phú khổng lồ này lợi nhuận mà nó mang lại là không thể tưởng tượng. Quan trọng nhất có thể dùng số chích viêm thạch này kết giao với bất cứ thế lực nào, điều này rất có lợi cho việc mở rộng kinh doanh.

Nhưng tất cả mọi người đều hiểu việc độc chiếm chỉ là một giấc mộng đẹp, không ai ở đây có đủ thực lực đó.

- Đức Bá Cách lão tiên sinh.

Từ Kì Phong có vẻ thần tình bất ổn, cơ mặt khẽ giật giật không ngừng:

- Món món hời tốt như vậy quý hội đã phát hiện ra rồi sao không độc chiếm? Không lẽ hội ngại có quá nhiều tiền sao?

Những lời này như một gáo nước lạnh khiến cho những kẻ đang bị lợi nhuận làm cho mờ mắt phải bừng tỉnh. Không sai, hội đấu giá Mạt Vân Túc làm vậy là có ý gì? Nếu như đã có thông tin sao không giấu cho riêng mình mà lại khua chiêng gõ trống đem ra bán? Nếu như số tử bàn đó có thể bán với giá một triệu kim tệ thì giá trị của chích viêm thạch giảm đi nhiều quá.

Đức Bá Cách mỉm cười như đã sớm đoán ra sẽ có câu hỏi này. Giải thích nói:

- Từ tông chủ đừng vội, muốn đến được hỏa sơn không phải đơn giản chỉ dựa vào la bàn định vị là đủ. Trước mắt chư vị còn ba khó khăn lớn. Một là, miệng núi lửa nằm trong giao giới giữa Vân Mộng Hoang Trạch và Vô Tẫn Hoang Dã. Thông tin này có ý nghĩa gì không cần ta giải thích chắc chư vị cũng hiểu?

- Cái này xxx!

Có người không kìm được lên tiếng chửi thề.

Vô Tẫn Hoang Dã nằm ở phía Bắc Thần Đế Quốc, có một bộ phận giáp với Vân Mộng Hoang Trạch. Thậm chí có người đã từng nhận định Vân Mộng Hoang Trạch là một bộ phận của Vô Tẫn Hoang Dã, một bộ phận rất nhỏ bên ngoài. Giao giới mà Đức Bá Cách nói e rằng là một nơi sâu trong Vân Mộng Hoang Trạch. Mà theo những kinh nghiệm trước đây, càng đi sâu vào bên trong Vân Mộng Hoang Trạch thì càng xuất hiện ma thú cường đại! Muốn bình bình an an đi qua, e rằng nan độ không nhỏ!

- Hai là, xung quanh núi lửa có một dải ‘ngũ sắc vạn hoa chướng’, bên trong ẩn chứa rất nhiều loại thuộc tính độc chướng, theo phỏng đoán, trong đó còn có một loại có tên ‘hủ chướng’!

Không ít kẻ lúc nãy còn kích động bây giờ bị tin tức này làm cho ngây ra. Đức Bá Cách bổ sung thêm:

- Nhưng bổn hội đã bỏ ra bốn bát tinh cường giả và cuối cùng cũng tìm ra một con đường vào miệng núi lửa an toàn nhất, đây chính là giá trị của những chiếc la bàn định vị này.

“Độc chướng” là một loại độc khí sinh trưởng trong môi trường ẩm ướt. Thường là khí tức thường niên bất tán do các loại thực vật hư thối phát ra, cuối cùng kết thành độc vụ nồng đạm che phủ bầu trời. Trừ phi tu vi đạt tới thánh vực thì mới không sợ bị nhiễm độc vụ đó, nếu không mắt sẽ không nhìn thấy, tai sẽ không nghe thấy, cuối cùng sẽ chìm vào giấc ngủ vĩnh hằng. Còn “hủ chướng” mà Đức Bá Cách nói thì càng mạnh hơn. Một khi nhiễm phải nó sẽ biến da thịt người đó thành một vũng máu!

Ban đầu Lăng Thiên còn cảm thấy kì lạ, sao số lượng la bàn bán ra lại nhiều đến vậy. Những người đến đây tham gia đấu giá đều không phải kẻ ngốc, họ hoàn toàn có thể đi theo người mua được la bàn, thuận lợi tìm đến vị trí núi lửa, không cần phải tốn một trăm vạn kim tệ. Nhưng để tránh được tầng độc chướng kia thì một trăm vạn kim tệ là hoàn toàn xứng đáng.

- Thứ ba.

Không biết có phải ảo giác hay không mà Lăng Phong bỗng cảm thấy nụ cười trên môi Đức Bá Cách có phần độc ác:

- Đó là có một con long thú không biết tại sao lại chiếm cứ bên trong núi lửa. Theo phỏng đoán sơ bộ tu vi của con long thú tối thiểu đạt tới thánh vực. May là lúc người của ta khi phát hiện ra con long thú thì nó không biết vì sao đang say ngủ nên khả năng có thể bị thương là rất cao.

Bây giờ thì ngay cả âm thanh hít thở cũng không còn nữa, sót lại chỉ là những ánh mắt ngưng trệ. Đùa gì vậy? Thánh vực ma thú. Lại còn là long thú thanh uy, toàn hách nhất trong ma thú? Phải biết là thiên sinh huyết khí tinh thần của ma thú đã cường đại hơn con người rất nhiều. Gặp phải ma thú đồng cấp, cường giả nhân loại phần đông là chạy mất dạng.

Mạt Vân Túc cũng được coi là một thế lực không lớn cũng chẳng nhỏ so với một vài tiểu công quốc. Nhưng có tìm khắp Chân Vật Các, Bức Tông hay Vô Cốt Môn thì cũng không thể tìm ra một thánh vực cường giả! Nói gì đến thánh vực cường giả đủ khả năng tiêu diệt một con thánh vực long thú. Ở một tầng tu vi nhất định, số lượng căn bản không thể bù đắp được khoảng cách chất lượng. Ngộ nhỡ con long thú phát điên, đừng nói chích viêm thạch, ngay cả tính mạng cũng khó bảo toàn.

Sau khi thản nhiên trình bày lại những thông tin mà mình nắm bắt được, Đức Bá Cách chầm chậm cầm một chiếc la bàn định vị trên bục tròn lên tay, thái độ bình thản như đã có tính toán trước. Một lúc lâu sau, cuối cùng cũng có một giọng nói cất lên phá tan bầu không khí yên lặng:

- Phú quý hiểm trung cầu, la bàn định vị này Chân Vật Các chúng ta bao hết.

- Hừ, nói đùa gì vậy? Đạo Man các chủ, ngươi tưởng có thể nuốt trọn với một ức kim tệ sao?

Từ Kì Phong cười nham hiểm.

Cố Quỳnh cũng lạnh lùng lên tiếng:

- Vô Cốt Môn chúng ta cũng quan tâm đến số la bàn định vị này.

Đạo Man đứng lên nói, hai thế lực còn lại cũng bắt đầu tranh giành. Kì thực bọn chúng cũng chẳng cần nhiều la bàn định vị đến vậy vì đương nhiên không thể tìm ra một trăm cường giả đủ tư cách tham gia! Nhưng chỉ cần mua hết số la bàn này, bọn chúng có thể một mình độc chiếm lộ đồ tầm bảo, người khác đừng hòng nhúng tay vào.

- Ba vị bình tĩnh, chớ nóng vội.

Thấy ba người giương cung bạt kiếm, Đức Bá Cách vội vàng nói:

- Với số la bàn này, bổn hội có quy định mỗi người chỉ được đấu giá một chiếc!

Ba người đồng thành “hừ” một tiếng, không dám tỏ thái độ trước lời cảnh cáo của Đức Bá Cách, chỉ hung hăng nhìn khắp một lượt xung quanh. Lăng Phong nhìn những người xung quanh mình, nếu tính cả Hoàng Phủ Vân, Cố Dao, Hác Vận thì bọn họ vừa đủ tư cách mua bốn chiếc.

- Kim Tinh thương đội, năm chiếc!

- Đông Phong thương đội, ba chiếc!

- Cú Dương thương đội, hai chiếc!

Tranh đoạt kịch liệt bắt đầu. Lăng Phong nhìn những thủ lĩnh thương đội tranh nhau giành giật như một lũ điên mà không khỏi thở dài. Đúng là lợi ích động nhân tâm. Những người này cũng không nghĩ xem liệu mình có thể nuốt trôi đám la bàn này được hay không. Đương nhiên, trong hội đấu giá không ai dám ra tay tranh cướp, nhưng sau khi ra ngoài thì sao? E rằng Mạt Vân Túc này sẽ có một trận huyết nhi tinh phong.

Trong chốc lát, toàn bộ la bàn định vị đã được bán sạch!

Lăng Phong cũng thuận lợi mua được bốn chiếc. Cầm lấy rồi mà vẫn có chút do dự không biết bản thân mình có nên tham gia hay không? Hắn đến Mạt Vân Túc là vì “anh xác”. Bây giờ xem ra khó lòng tìm được trong Mạt Vân Túc này. Biện pháp duy nhất là đi Vân Mộng Hoang Trạch thử vận may.

Sau khi phân tích kĩ lưỡng lợi và hại, Lăng Phong đã hạ được quyết tâm.

Bước ra khỏi hậu trường đấu giá, Lăng Phong nhìn thấy Tra Song Ảnh – người vẫn luôn theo sát đằng sau Đạo Man đang tiếp cận thủ lĩnh của những thương đội vừa tham gia đấu giá. Không biết nói với họ điều gì mà chỉ thấy những thủ lĩnh thương đội đó miễn cưỡng gật đầu, cố nén cơn giận trong đáy mắt và giao la bàn định vị ra.

Hành động tương tự cũng diễn ra bên Từ Kì Phong và Cố Quỳnh. Những thủ lĩnh thương đội kia lựa chọn khuất phục vì họ biết thực lực của mình không mạnh, thậm chí mỗi năm bọn họ đều phải nộp “phí bảo hộ” thì mới dám đến Mạt Vân Túc giao dịch nên đương nhiên không dám chống lệnh.

Lúc ở trong hội đấu giá có thể một vài người trong số bọn họ bị món lợi tức khổng lồ mà chích viêm thạch mang lại làm cho u mê đầu óc, hoặc cũng có thể ngay từ lúc đấu giá bọn họ đã chuẩn bị sẵn tinh thần sẽ mang thứ này ra để lấy lòng tam đại thế lực. Lúc này đưa ra cũng hợp tình hợp lý. Số ít còn lại thì không quan tâm. Họ đều là thủ lĩnh của những thương đội có thế lực cường hãn, nếu như thật sự phải động thủ bọn họ cũng không hề sợ bọn Đạo Man. Với những người này, bọn Đạo Man đương nhiên phải trả một giá lớn mới mong mua lại được.

Cố Quỳnh một mình lướt qua chỗ bọn Lăng Phong, cước bộ chậm rãi, nói với vẻ vô ý:

- Lần này những thế lực tham gia tranh đoạt đều có thực lực kinh nhân, không cẩn thận là mất mạng như chơi!

Dứt lời, hắn lại tiếp tục bước đi với mẻ mặt lạnh tanh.

Cố Dao ngây người nhìn theo bóng dáng của hắn rồi đột nhiên không kìm được cười phì. Lăng Phong cũng phải lắc đầu cười theo. Tên Cố Quỳnh này xem ra cũng trẻ con thật. Rõ ràng là rất quan tâm nhưng lại thích ra vẻ lạnh lùng.

Hiểu nãi huynh không phải hoàn toàn vô tình với mình, nỗi buồn trên mặt Cố Dao liền lập tức tan biến, quay trở lại vẻ hoạt bát vui vẻ thường ngày.

- Sao ta lại không thể đi?

Quay trở lại nơi dừng chân của Đông Phương thương đội, nghe thấy có chuyện vui mà Lăng Phong không định cho mình đi cùng, Kiều Kiều nhất thời không chịu, thở phì phì trừng mắt nhìn Lăng Phong, răng nghiến ken két như chỉ muốn lao vào cắn ngay một miếng.

- Chúng ta chỉ mua được bốn chiếc la bàn định vị, mang theo bốn người đã là cực hạn rồi.

Lăng Phong mỉm cười giải thích:

- Hoàng Phủ Vân là thuật luyện sư, trên đường đi có rất nhiều chuyện cần đến huynh ấy. Cố Dao thân phận đặc thù, lần mạo hiểm này Vô Cốt Môn chắc sẽ xuất động. Đến lúc đó bất luận xảy ra chuyện gì hai bên đều có thể chiếu ứng lẫn nhau. Một vị trí còn lại thì…

Kiều Kiều quay sang nhìn Khải Ân đang tươi cười hớn hở:

- Tên đại ngốc này, ngươi thực sự muốn giành với ta sao?

Khải Ân vẫn cười ngốc nghếch, kệ cô muốn đe dọa thế nào hắn vẫn kiên quyết không chịu nhả ra. Lúc ở Băng Phong Cốc hắn cũng vậy. Một khi đã nhận định chuyện gì, ngoài Lăng Phong ra, không một ai có thể khiến hắn thay đổi. Lăng Phong đã nói sẽ đưa hắn theo thì dù có là thiên vương lão tử cũng không thể bắt hắn từ bỏ.

Cầu xin mãi không có kết quả, Kiều Kiều òa khóc:

- Các ngươi bắt nạt ta.

Mọi người đều bị bộ dạng đáng yêu của cô chọc cho phì cười.

Lăng Phong khẽ lắc đầu, thở dài nói:

- Xem ra đêm nay Mạt Vân Túc có thêm nhiều chuyện rồi.

Những người có tu vi cao thâm ở đây đều có thể nghe thấy tiếng chém giết đang không ngừng vọng ra từ ngoài kia. Lăng Phong lắc đầu, nói:

- Hoài bích kì tội a. Mạt Vân Túc lớn chừng nào, có bao nhiêu cao thủ ẩn núp, sáng mai gặp rồi sẽ rõ.

Số lượng thương đội trong Mạt Vân Túc rất nhiều, một vài thương đội mặc dù lựa chọn nộp “phí bảo hộ” cho tam đại thế lực nhưng không có nghĩa bọn họ không đủ thực lực. Ví dụ Đông Phương thương đội, bản thân Lý Trùng rõ ràng là bát tinh cường giả luận lý mà nói đủ để bảo vệ an toàn cho cả thương đội. Nhưng bởi vì có Đông Phương San nên ông buộc phải tỏ ra an phận. Những thương đội như vậy số lượng mặc dù không nhiều nhưng cũng không phải là ít.

Dưới sự khu động của lợi ích chích viêm thạch, những thế lực ẩn núp đó sẽ lần lượt bộc phát!

Lại tán gẫu thêm một hồi nữa. Lăng Phong đột nhiên nhíu mày, Lô Sâm cũng cảm giác phát hiện ra điều khác lạ, ha ha cười lớn:

- Lão lục, các ngươi không được động thủ. Để ta xem kẻ nào to gan dám đến đây trộm gà dọa chó!

Một vòng hỏa quang đột nhiên bùng lên, bao bọc lấy cơ thể hắn, thoáng cái đã thấy hắn biến mất, rất nhanh sau đó, bên ngoài vang lên những bạo âm không ngớt.

Bọn Lăng Phong lần lượt nhảy ra, chỉ thấy có hai bóng người đang giằng co với Lô Sâm. Dưới ánh trăng mơ hồ, thân ảnh của chúng có chút hư huyễn.

Lô Sâm ma quyền sát chưởng, hưng phấn nói:

- Hắc hắc, giỏi lắm, chỉ là hai tên trung giai nguyên tố thiên hành giả mà dám đến đây gây chuyện. Các ngươi ăn gan hùm mật gấu rồi à?

Hai tên ăn trộm dáng người cao cao gầy gầy, nếu chỉ nhìn bề ngoài thì rất khó phân biệt sự khác nhau giữa chúng. Chỉ là một tên gò má xương xương có một nốt ruồi màu đen nên miễn cưỡng có thể phân biệt được. Vừa giao thủ với Lô Sâm, cả hai tên liền biết ngay không ổn. Thân ảnh cuộn lại như một đường thanh quang, định bỏ chạy ra ngoài viện.

- Hắc hắc, chạy đi đâu!

Lô Sâm bật cười quái dị, mang theo huyền nhạc của mình. Đó là một đôi găng tay vừa khít với mười đầu ngón tay của hắn. Cơ sở thi triển nguyên lực ấn là nguyên tố linh kĩ. Ngoài một số ít nguyên tố lực đơn giản ra, số còn lại muốn thi triển phải triệu hồi cự linh. Điều này đương nhiên vô cùng phức tạp. Bởi vậy phần lớn nguyên tố thiên hành giả có thực lực cao cường đều chuẩn bị thêm một bộ huyền nhạc. Và huyền nhạc hình găng tay có tên “linh chỉ đà” là thịnh hành nhất.

Bản tính Lô Sâm rất quan tâm đến chuyện đoán tạo binh khí nên đương nhiên cũng không thể qua loa với linh chỉ đà mà mình hay dùng. Linh chỉ đà được đoán tạo một cách vô cùng tinh tế. Hắn vừa hét lên một tiếng, đầu ngón tay liền xuất hiện quang mang kim sắc cực mảnh. Động một cái, kim quang đột nhiên nổ tung, hình thành nên từng vòng quang quyển lớn khoảng một ngón tay.

Mười mấy quang quyển lần lượt bay ra, đến gần hai kẻ đột nhập thì huyễn hóa thành một vòng kim quang quyển có thể bao phủ phạm vi ba thước.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.