Không đợi cho Lăng Phong lên tiếng, Dư Đào liền trực tiếp nói:
- Nhưng ta còn có một điều kiện!
Suy nghĩ một chút, hắn lại nhụt chí nói:
- Nếu như linh hồn hạch tâm bị ngươi luyện hóa, ta cũng không có khả năng ép buộc được ngươi, ngươi có đáp ứng hay không cũng chỉ là một hồi hứa mồm mà thôi.
- Ta ngược lại có thể hứa với ngươi, nếu như việc ta đã đáp ứng, đến lúc đó nhất định sẽ không từ chối!
Lăng Phong trịnh trọng hứa hẹn nói.
- Hi vọng là thế, ài!
Tỉ mỉ quan sát Lăng Phong một phen, Dư Đào thở dài, tuy rằng trong thanh âm vẫn còn tồn tại vài phần hoài nghi, nhưng cũng không còn sự đối chọi nữa:
- Năm đó sau khi chiến đấu một phen, ta đã bị hao tổn rất nhiều, hơn nữa bị trấn áo nhiều năm như vậy, càng tiêu hao lớn hơn. Đợi sau khi ta trốn ra được, hy vọng có thể ở trong không gian này của ngươi tĩnh dưỡng một phen.
Sau khi đem điều kiện của mình nói ra, ánh mắt Dư Đào sáng quắc nhìn Lăng Phong, liền đã thấy Lăng Phong đang giương mắt lên chằm chằm nhìn hắn, không khỏi chần chờ hỏi:
- Ngươi... không đáp ứng sao?
Kinh ngạc nhìn Dư Đào cả nửa buổi, Lăng Phong thở dài một hơi, trong tiếng thở dài còn tràn ngập vẻ dở khóc dở cười:
- Đây chính là yêu cầu của ngươi?
- Không sai!
Nhìn thấy biểu tình Lăng Phong như vậy, Dư Đào càng cảm thấy khó hiểu.
- Điểm ấy ngươi cứ yên tâm, cho dù ngươi không nói, ta cũng sẽ không keo kiệt một chút không gian trong quái hạp này!
Lăng Phong bật cười nói, hắn thật không ngờ Dư Đào trịnh trọng đưa ra yêu cầu vẻn vẹn chỉ là một chút chỗ tốt như vậy:
- Không những thế, ta còn có thể phân cho ngươi một ít thần thạch. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là trước khi chúng ta rời đi vẫn còn thừa lại mới được!
Nghe vậy, Dư Đào cảm thấy chấn động, khó tin nhìn Lăng Phong:
- Thật sao?
- Thiên chân vạn xác!
Lăng Phong cười nói, phất phất tay:
- Nếu như ngươi yêu cầu ta phải thề thốt, ta ngược lại nhất định sẽ không làm, bất quá chỉ cần ngươi tin tưởng, ta sẽ không lừa gạt ngươi một chút nào.
- Tốt lắm!
Lời này của Dư Đào cũng không biết là đã tin tưởng Lăng Phong hay là trả lời cho qua chuyện, hắn liền quyết chí, lộ ra biểu tình lợn chết không sợ nước sôi, nói:
- Đến đây đi!
Trông thấy ánh mắt hắn nhắm chặt, bộ dáng như mặc kệ cho bản thân xâm lược, Lăng Phong nhịn không được cảm thấy một trận rét lạnh: tên ôn này biểu tình cũng quá hèn mọn đi, nếu như là một mỹ nữ làm như vậy thì cũng thôi, hết lần này tới lần khác lại là một đại nam nhân, còn là một linh hồn thể nữa...
Chờ một lát sau, không thấy Lăng Phong có động tĩnh, Dư Đào không kiên nhẫn quát:
- Là linh hồn hạch tâm của lão tử bị ngươi luyện hóa, cũng không phải ngươi bị lão tử luyện, ngươi còn lề mề cái đ' gì đấy?
Bị hắn nói thô tục như vậy, Lăng Phong cũng chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu nói;
- Lấy linh hồn lực của ta cũng không thể dẫn xuất được linh hồn hạch tâm của ngươi, còn cần chính ngươi... phối hợp một chút.
Nói xong, bản thân Lăng Phong cũng cảm thấy có chút xin lỗi, một yêu cầu ác liệt như vậy chỉ sợ cũng là tiền vô cổ nhân.
Dư Đào trợn trắng mắt, nói:
- Thôi vậy, ai bảo lão tử có việc phải cầu ngươi chứ!
Nói xong, hai tay hắn mạnh mẽ vung lên liên tiếp xuất ra một nguyên lực ấn phiền phức, bỗng dưng, chỉ thấy mi tâm hắn quang mang chợt hiện, tựa như có một vòng xoáy từ trong đó thoát ra.
Dư Đào hét lớn:
- Phân!
Một luồng ngân mang tựa như tơ nhện từ mi tâm hắn bay vụt ra, nhất thời rơi xuống lòng bàn tay Lăng Phong.
Tập trung tinh thần dừng ở đoàn linh hồn hạch tâm kia, Lăng Phong cẩn cẩn dực dực đem niệm thức quấn lấy, đảo quanh linh hồn hạch tâm. Dần dần, hắn phát hiện một loại hiện tượng kỳ quái, lúc niệm thức bản thân tiếp xúc cùng với nó, liền cảm giác được một loại cảm giác trầm tịch tựa như muốn kéo lấy bản thân vào trong đó.
Cái loại cảm giác này tựa như đối diện có một vòng xoáy, bên trong đó là một con hồng hoang dã thú mở cái miệng rộng, đang không ngừng hút lấy. Lấy một tia niệm thức mà bản thân phân hóa đưa tới đó, căn bản không thể chống lại được! Quái dị!
Lăng Phong rõ ràng cảm giác được, niệm thức bản thân phân hoá ra tuy rằng không phải quá cường đại, thế nhưng xét về lượng thì cũng tương đương cùng với đoàn linh hồn hạch tâm này.
Nhưng mặc dù như thế, song phương dường như hoàn toàn không ở cùng một đẳng cấp, giữa mình và đối phương vẫn còn có sự chênh lệch rất lớn.
Loại hiện tượng này chỉ có một cách giải thích, đó chính là phẩm chất linh hồn lực của đối phương vượt quá xa bản thân!
Phát hiện này làm cho Lăng Phong hít sâu vào một hơi, hắn bỗng nhiên minh bạch lúc đầu theo như lời Dư Đào linh cấp cùng với thần cấp trong đó trên phương diện linh hồn tồn tại chênh lệch rất lớn.
Lại nghĩ đến khi mình tham ngộ dung hợp hai loại Tinh Kỹ bất đồng hệ sản sinh ra dị tượng, Lăng Phong cảm thấy một làn sương mù dàn đặc kia càng trở nên rõ ràng.
Vì sao nói, thần cấp liền có thể ngưng luyện ra nội thế giới chân chính, hóa ra nguyên nhân chính là tại niệm thức!
Tuy rằng bởi vì chưa tự mình thử nghiệm, với một số chi tiết trong đó không có cách nào nắm chặt, thế nhưng Lăng Phong mơ hồ suy đoán được, một khi tấn chức thăng cấp, linh hồn lực sẽ phát sinh một làn lột xác.
Vực năng, linh vực tiểu thế giới, nội thế giới.
Từ năng lực cấm cố đơn thuần ban đầu của vực năng, cho đến có thể tạo ra linh hồn linh vực, càng tiến thêm một bước có thể tạo vật ra tiểu thế giới, cuối cùng là nội thế giới tồn tại độc lập!
Trong bốn bước đó có tồn tại những tia liên hệ huyền diệu khó có thể phát hiện!
Sau khi hiểu ra tất cả chuyện này, thức hải Lăng Phong một mảnh mát lạnh, dường như được tưới lên cam lộ, thông thấu sáng suốt nói không nên lời, đối với tấn chức thần cấp hắn lại nắm thêm được một điểm mấu chốt, phảng phất chỉ cần cho mình thời gian, như vậy tấn chức chính là việc như ván đã đóng thuyền!
- Đây là...
Khi tất cả những biến hóa này lọt vào mắt Dư Đào, cũng làm cho hắn chấn động mạnh. Hắn tinh tường cảm giác được trên người Lăng Phong truyền đến một loại khí tức hồn viên cổ phác, loại khí tức cường liệt này cũng khiến cho hắn nhịn không được dâng lên một chút cộng minh huyền diệu.
Tuy rằng hắn tới đây bất quá chỉ là một cự linh phân thân, thế nhưng có thể làm cho hắn cộng minh như vậy, sự cường hãn của cổ năng lượng này cũng có thể nghĩ.
Dùng thực lực chưa đạt tới thần cấp mà có thể làm ra sự tình như vậy, thiên tư của Lăng Phong có thể nghĩ!
- Thật đúng là một người trẻ tuổi đáng sợ...
Dư Đào âm thầm cảm khái.
- Thu!
Lăng Phong hoàn thành tất cả chuẩn bị, đột nhiên quát lên một tiếng, chỉ thấy đoàn linh hồn hạch tâm như ngón tay kia chợt bay về phía thức hải hắn.
Mi tâm ngân quang xoay chuyển, liền lập tức đem nó thu nạp vào bên trong. Sau đó, trong thức hải kiếm linh hiện lên, kiếm ảnh theo đó cũng ông ông lưu chuyển, cuồng liệt xuất ra, liền đem nó triệt để trấn áp bên trong thức hải mênh mông. Đoàn linh hồn hạch tâm này tản mát ra trận trận khí tức cổ quái, cùng với thức hải Lăng Phong như phân như hợp, vô cùng kỳ diệu.
Bỗng dưng, Lăng Phong nghĩ đến một điểm, bản thân trong lúc vô ý thức dường như đã mở ra được một cánh cửa khác. Mình có thể thông qua nhất phương này đem một số cường giả tu luyện ra thành khôi lỗi chân thân hay không?
Như vậy mà nói, chẳng phải tương đương với có thể nhân tạo ra thần cấp cường giả sao?
Nghĩ đến đó, Lăng Phong nhất thời sửng sốt, triệt để rơi vào trong dòng suy tưởng của bản thân, ngay cả tiến thêm một bước để khống chế linh hồn hạch tâm cũng đều quên mất.
Mãi cho đến khi từ bên ngoài vang lên tiêng ho nhẹ của Dư Đào, Lăng Phong mới tỉnh hồn lại, sau khi điều khiển niệm thức cùng với đoàn linh hồn hạch tâm này dung hợp, hắn liền rời khỏi thế giới thức hải.
Thấy vẻ mặt Dư Đào cấp bách, Lăng Phong khẽ gật đầu nói: