Khung cảnh trong này thanh u hiếm có, từng đường khúc thủy lưu thương, uốn lượn kéo dài, vòng qua vài hòn giả sơn xinh xắn. Trên giả sơn thanh thúy chi ý di tán, thỉnh thoảng lại vang lên những tiếng chim hót líu lo hay xuất hiện một vài chú chim uể oải rỉa lông rỉa cánh, vỗ cánh bay lên.
Dòng nước dẫn người ta đến một hoa trì rộng chừng hai mẫu. Khắp đầm là bạch liên nộn ngẫu, gió nhè nhẹ thoảng qua, lá sen rung rinh như vẫy chào, như đùa vui cùng gió, làm những giọt sương long lanh còn đọng trên lá thánh thót thi nhau rơi xuống tạo nên những vòng sóng rộng chừng một trượng, đan xen vào nhau như từng khối từng khối mỹ ngọc, đẹp đến kinh tâm động phách.
Bên cạnh đầm là một hành lang uốn khúc với những cột trụ sơn nhũ vàng – màu sắc dễ khiến tâm trạng người ta vui vẻ. Tất cả những cột trụ ở đây đều là gỗ hàng trăm năm, tốn rất nhiều công sức chở từ nơi khác đến. Cũng chính vì tiêu hao rất nhiều công sức tiền bạc nên kiến trúc nơi này mới hoàn toàn khác với phong cách đơn giản bên ngoài tiền viện, xa xỉ đến mức kinh ngạc. Dường như chủ nhân nơi này chẳng hề sợ sẽ có người đến đây gây chuyện và phá hủy tất cả chỉ trong chốc lát.
Đi qua dãy hành làng uốn khúc sẽ tới một gian phòng được bài trí vô cùng tinh xảo, Tra Song Ảnh đang đứng trước gian phòng đó, cung kính gõ cửa.
Bước vào trong phòng, Tra Song Ảnh không dám nhúc nhích mà chỉ cung kính đứng trước mặt một nam tử, mắt nhìn chăm chú xuống mũi chân mình không dám ngẩng lên.
Nam tử dáng người nhỏ bé, ngồi lọt thỏm trong chiếc ghế lớn, trên người phủ một tấm da hổ màu trắng dày dặn, nhìn có vẻ yếu ớt. Hắn vừa cất lời, cả gian phòng bỗng trở nên lạnh lẽo:
- Lão Tra, tinh chương này thực sự lợi hại như người đó nói sao?
- Chỉ nhìn bên ngoài thì thuộc hạ không dám khẳng định nên mới mang đến đây mời các chủ quyết định.
Chân Vật Các các chủ Đạo Man hé mở cặp mắt nhỏ dài, đột ngột xòe rộng tay, một đường khí lưu thanh sắc điên cuồng bắn ra, cuốn lấy tinh chương trong tay Tra Song Ảnh! Tra Song Ảnh thoáng giật mình, thấy năng lượng trong người mình như bị đông cứng sau nhất trảo vừa rồi, trong lòng không khỏi cảm thấy kính phục.
- Ồ, đúng là trung cấp tinh chương.
Đạo Man lướt nhẹ ngón trỏ thuôn gầy trên bề mặt tinh chương, giọng nói nhẹ như gió thoảng:
- Lý Đa Khắc đại sư, mời ngài đến xem chút.
Tấm rèm ở góc phòng được kéo lên, từ bên trong bước ra một vị lão giả da thịt nhăn nheo khô héo. Nếu như Lăng Phong có mặt ở đây, nhất định hắn sẽ thấy hình tượng của vị lão giả này giống y như Bản Hách!
Tra Song Ảnh vội vàng bước lên nhận tinh chương từ tay Đạo Man, cung kính chuyển qua cho Lý Đa Khắc. Hắn hiểu việc nhà mình hơn bất cứ ai. Trong mắt người ngoài, quản sự Chân Vật Các có thể uy phong bát diện nhưng trước mặt hai người này, hắn chỉ là một tên nô tài để sai phái!
Lý Đa Khắc vuốt nhẹ hai ngón tay lên bề mặt, mở trừng đôi mắt lúc nãy còn đang mông lung, một đường tinh quang lóe lên! Thân hình gầy héo của hắn bỗng run rẩy, thần sắc đầy vẻ khó tin!
- Đại sư, sao vậy?
Nhìn thấy thần tình bất ngờ của hắn, Đạo Man cũng ngồi không yên, vội vàng lên tiếng hỏi. Hắn biết mình có thể leo lên vị trí của ngày hôm nay tất cả đều nhờ vào công sức của vị lão giả này! Chỉ cần Lý Đa Khắc có chuyện, cả Chân Vật Các này sẽ đứng trước nguy cơ sụp đổ, nhất là hắn còn biết niệm thức khổng lồ của Lý Đa Khắc chẳng khác gì chiếc đèn có thể cạn dầu bất cứ lúc nào. Nếu như cần thiết, hắn tuyệt không muốn quấy rầy Lý Đa Khắc.
Yên lặng nhắm mắt suy nghĩ, không ai dám làm phiền hắn, nửa ngày sau, Lý Đa Khắc mới từ từ mở mắt:
- Người luyện chế tinh chương này có thực lực hơn hẳn ta!
Ngay cả hai con người hiểu rõ Lý Đa Khắc nhất là Đạo Man và Tra Song Ảnh cũng không khỏi giật mình!
- Đại sư, bản thân ngài đã là cao cấp thuật luyện sư vậy mà tu vi của người đó còn cao hơn ngài…
Tra Song Ảnh không kìm được nói:
- Vậy người đó là chí cấp thuật luyện sư?
Lý Đa Khắc cười không ra tiếng, những nếp nhăn trên mặt càng trở nên sâu hơn, nói khẽ:
- Ngươi không hiểu, dù là cao cấp thuật luyện sư thì vẫn có phân biệt cao thấp. Không lẽ người có thể sử dụng bát tinh ma hạch làm nguyên liệu luyện chế lại tương đương với người dùng thất tinh ma hạch để luyện chế?
Tra Song Ảnh câm như hến, im lặng thụ giáo.
Đạo Man nhìn hắn trách móc, tựa hồ như đang trách hắn sao lại để Lý Đa Khắc phí tâm lực một cách không đáng như vậy:
- Đại sư, vậy ngài cảm thấy tu vi của người luyện chế tinh chương này thế nào…
- Nếu như ta đoán không lầm thì người này đã chạm tới giới hạn của cao cấp thuật luyện sư, thêm một khoảng thời gian nữa, chắc chắn sẽ lên tới đỉnh phong!
Có được đáp án này từ miệng Lý Đa Khắc, Đạo Man trầm tư suy nghĩ một hồi rồi quả quyết nói:
- Vậy là không thể đắc tội với thế lực đó?
Hắn biết bản thân mình phải dựa vào sự giúp đỡ của Lý Đa Khắc mới có được thành tựu hôm nay. Nếu như có người được vị cao cấp thuật luyện sư đó đứng sau chống lưng thì không phải sẽ khó khăn hơn sao?
- Những lời này cũng không hoàn toàn đúng.
Lý Đa Khắc hữu khí vô lực nói:
- Một thuật luyện sư cao cấp đâu phải thế lực tầm thường nào cũng có thể mời được? Thế lực mời được vị thuật luyện sư này e rằng phải sở hữu một phần ba đất đai Mạt Vân Túc này! Cũng có thể người sở hữu tinh chương chỉ là may mắn mời được thuật luyện sư cao cấp giúp mình luyện chế mà thôi.
Nói xong những lời này, Lý Đa Khắc không nói thêm gì nữa, dường như hắn vừa sử dụng hết tất cả tinh lực có trong người. Tấm rèm đen lại nặng nề kéo xuống.
Tra Song Ảnh định nói gì rồi lại thôi, hắn rất muốn nói thương đội sở hữu ngọc lan tinh chương muốn dùng vật này để đổi lấy tử ban hổ noãn. Người ta chỉ mua ma thú noãn cao tinh cấp cho thuật luyện sư sử dụng. Nếu như vị thuật luyện sư đứng sau Đông Phương thương đội cường đại đến vậy thì sao họ phải dùng nguyên liệu luyện chương không nhập lưu như ma thú noãn? Vì vậy hắn vội nén lại những nghi vấn trong lòng, sợ hỏi nhiều quá lại làm Đạo Man giận.
- Lão Tra, bên nhị đệ vẫn chưa có tin tức gì sao?
Đạo Man hỏi.
- Bẩm các chủ, trước mắt vẫn chưa có.
- Vậy xem ra, Đông Phương thương đội bình yên vô sự còn nhị đệ ta không có tin tức gì, hẳn đã gặp nạn.
Ngữ khí của Đạo Man vẫn bình thản như mọi ngày nhưng sự bình thản này lại khiến cho Tra Song Ảnh cảm thấy sợ hãi vô cùng. Bởi vì Đạo Man đang nói đến chuyện sinh tử của người đồng bào huynh đệ với hắn!
Trước chuyện sinh tử của người thân mà còn tỉnh táo đến vậy, con người này đáng sợ đến thế nào?
- Năm đó lúc phái hắn đi Cửu Lý Trấn mai phục, để hắn lập ra Cửu Vĩ Hồ ta sớm đã tính đến ngày hôm nay. Nhưng không ngờ cuối cùng hắn lại bại dưới tay một đám không tên tuổi như Đông Phương thương đội.
Giọng nói lành lạnh của Đạo Man khiến nhiệt độ căn phòng thấp thêm mấy độ. Hắn gõ nhẹ ngón tay lên tay nắm, tạo nên những tiếng “cốc cốc” đều đều:
- Thù này ta có thể bỏ qua, nhưng chuyện liên quan đến việc làm ăn của Chân Vật Các thì ta nhất định phải hỏi. Lão Tra, tình hình gần đây thế nào, đã thấy những thương đội kia dao động chưa?
- Gần đây có thêm mười ba thương đội vào Mạt Vân Túc. Xem ra bọn chúng đều có ý định ở lại Mạt Vân Túc lâu dài. Nhưng tám trong số đó thì lại lựa chọn gia nhập Vô Cốt Môn! Chỉ có ba thương đội lựa chọn chúng ta.
- Không tệ, cũng không khác nhiều so với tưởng tượng của ta, con chuột “Bức Tông” chắc cũng sắp không chịu nổi nữa rồi phải không?
Đạo Man nhẹ giọng nói, nửa như vô tình nửa như cố ý:
- Vốn dĩ định mượn tay nhị đệ giải quyết đám người của Đông Phương thương đội, xem ra không được rồi, Vô Môn Cốt đúng là cũng có vài phần thực lực!
Tra Song Ảnh càng cúi đầu thấp hơn, chỉ có hắn mới biết thủ đoạn của nam tử trước mặt đáng sợ thế nào! Để ngồi lên vị trí thế lực số một Mạt Vân Túc hơn bốn mươi năm nay, con người này không chỉ dựa vào tu vi cửu tinh đỉnh phong vô nhân khả địch mà còn phải dựa vào tâm cơ thâm trầm này nữa!
Băng cướp Cửu Vĩ Hồ đã tồn tại hơn mười lăm năm. Chúng tung hoành, chém giết, cướp bóc vô số ở Hắc Phong Nguyên mà không ai tìm ra dấu vết. Chỉ có Tra Song Ảnh mới biết ông chủ thực sự đúng sau chúng là ai! Những thương đội lớn nhỏ trước đây chôn xương ở Hắc Phong Nguyên đều là dò Đạo Man ra lệnh cho Cửu Vĩ Hồ giải quyết. Một là để tranh giành lợi nhuận khổng lồ, hai là để uy hiếp những thương đội khác, không để cho họ nghiêng về phía những thế lực không bảo vệ chu toàn được cho họ.
Bốn năm trước, một vị nhân sĩ thần bí đã đến Mạt Vân Túc. Thứ mà hắn kinh doanh vô cùng đơn giản… thu phí bảo hộ! Ban đầu Đạo Man cũng chẳng để tâm đến người đó. Mỗi năm, số cường giả ôm theo cùng một mục đích đến Mạt Vân Túc rồi lại thất thểu trở về không biết bao nhiêu, căn bản không cần để ý. Hơn nữa, phần đông trong số này đều mang lại lợi nhuận cho hai đại thế lực lớn nhất Mạt Vân Túc!
Không ngờ, người này vẫn kiên trì ở lại Mạt Vân Túc đến cùng, hơn nữa còn tập trung được một đám cường giả khả quan, tự xưng “Vô Cốt Môn”! Đợi cho đến khi Chân Vật Các chuyển hướng chú ý sang phía thế lực tân hưng này thì đối phương đã kịp trở thành một cự nhân đủ sức cạnh tranh với chúng! Không thể dùng phương thức tấn công trực diện để tiêu diệt nữa.
Bởi vậy, Đạo Man mới nghĩ đến phương thức chiết trung,cướp bóc những thương đội nghiêng về phía Vô Cốt Môn và uy hiếp những thương đội còn đang phân vân bất định. Đã có vô số thương đội phải hứng chịu đòn trả thù hèn hạ này và Dông Phương thương đội cũng là một trong những mục tiêu mà chúng lựa chọn. Vốn dĩ chúng định sau khi giết hết Đông Phương thương đội sẽ loan tin đồn này ra ngoài nhằm hạ uy tín Vô Cốt Môn! Ai ngờ trong này lại có bẫy, không những không thành công, ngay cả Cửu Vĩ Hồ còn bị nhổ tận gốc!
Đạo Man lộ ra một tia sát cơ âm trầm:
- Đông Phương thương đội, mặt trời mọc từ phía Đông, thật đúng là một cái tên bừng bừng sinh cơ.
Tra Song Ảnh rùng mình, cẩn thận nều ra đề nghị của mình:
- Các chủ, vậy giao dịch này có cần phải từ chối không?
- Từ chối?
Đạo Man cười âm trầm, chậm rãi nói:
- Dùng tinh chương cực phẩm để đổi lấy một quả ma thú noãn không đáng nói, cuộc mua bán này nếu như không làm liệu người ta sẽ chửi Chân Vật Các chúng ta không biết hưởng thụ hay không? Lão Tra, lát nữa ngươi cứ giao tử ban hổ noãn cho chúng. Còn nữa, dặn bọn thuộc hạ tạm thời đừng đi tìm Đông Phương thương đội gây rối. Mọi chuyện cứ đợi ba ngày sau, sau khi hội đấu giá Cổ Cẩn kết thúc rồi tính!
Đạo Man lo lắng nhìn vào tấm rèm đen bên phải, lẩm bẩm như nói với chính mình:
- Hi vọng tin tức này là đúng, kì vật đó sẽ xuất hiện ở hội chợ lần này, nếu không, tình hình của đại sư sẽ…
Một người lãnh huyết bạc tình như hắn vậy mà nhắc đến Lý Đa Khắc nét mặt không khỏi có vài phần lo lắng. Thậm chí, hắn lao tâm khổ tứ, kiến tọa hậu viện mỹ luân mỹ hoán cũng là vì muốn Lý Đa Khắc vui lòng!