Trong khi hai người Yên Vân La còn đang nói những lời khách khí, một đường thủy lam sắc quang mang vô cùng tinh tế đã quấn lấy Thánh nữ Phượng Tộc. Chỉ thấy không gian khẽ run rẩy rồi thân ảnh của nàng lập tức biến mất.
Vù, dù thời gian được gặp gỡ Thánh nữ Phượng Tộc vô cùng ngắn ngủi nhưng vẫn khiến biểu tình mong manh sương khói trên mặt Yên Vân La lộ ra một tia cứng ngắc. Thấy nàng ta đã rời đi, Yên Vân La không khỏi thở phào một hơi nhẹ nhõm, lắc đầu cười khổ nói:
- Nha đầu Phượng Tộc này thực lực càng lúc càng mạnh, thật khiến người ta dù chẳng làm sai gì cũng cảm thấy có chút ăn không tiêu, không biết tu vi hiện tại của nàng ta đến đâu rồi.
Thẳng thắn thừa nhận bị áp đảo khí thế, Yên Vân La nói một cách hết sức tự nhiên, không hề che đậy, tràn đầy khí phách của một vị tông chủ đại tông phái.
Hàn Nguyệt Dạ cũng ghé vào, khuôn mặt lạnh lùng cũng không giấu nổi một tia khổ ý:
- Ừm, lúc nãy bị nàng ta áp bách, khí tức của ta cũng có chút không ổn. Xem ra Phượng Tộc đúng là đã sở hữu một thiên tài!
- Chuyện này tạm thời đừng bàn nữa.
Yên Vân La lắc lắc bỏ hết những ý nghĩ phiền não ra khỏi đầu, vui vẻ nói:
- Nhưng Hàn tông chủ cũng thật hiếm thấy, không ngờ cũng có lúc thấy ngài đứng ra bảo vệ người khác.
- Yên tông chủ không phải cũng vậy sao?
Hàn Nguyệt Dạ có cách nói chuyện châm chọc hoàn toàn khác hắn với bề ngoài:
- Nếu như để người ta biết một Yên tông chủ chưa từng tranh chấp với ai bao giờ hôm nay lại vì Mộc tông chủ đưa ra lựa chọn ấy, e rằng mọi người sẽ được mở rộng tầm mắt mất?
- Mộc tông chủ không cần Hàn mỗ bảo vệ, chỉ một Thanh Mộc Tông nhỏ bé, có khác gì tên hề nhảy múa trong vở kịch đâu, sao có thể phiền đến Mộc tông chủ, càng nói gì đến chuyện "bảo vệ"...
Yên Vân La giật mình, Hàn Nguyệt Dạ tuyệt đối không phải là người dễ dàng đi khen ngợi người khác. Bây giờ thấy ông ta tán thưởng Lăng Phong lộ liễu như vậy, bên trong hẳn phải có vấn đề.
- Hàn tông chủ quá khen.
Con người giao thiệp với nhau phần lớn đều là người nọ tâng bốc người kia, Hàn Nguyệt Dạ đã nói vậy, Lăng Phong đương nhiên cũng không nhận hết về mình mà chỉ mỉm cười khiêm tốn:
- Lúc nãy đa tạ hai vị tông chủ đã đứng ra bênh vực. Nhưng giúp được ta rồi bản thân hai vị cũng gặp không ít rắc rối.
Hàn Nguyệt Dạ vội vàng nói:
- Mộc tông chủ khách khí rồi.
Yên Vân La ban đầu còn không hiểu sao Hàn Nguyệt Dạ lại khách khí với Lăng Phong vậy, sau một hồi phân tích tỉ mỉ đã dần dần đoán ra ý tứ bên trong. Nàng ta cảm nhận rõ ràng luồng khí tức gần như linh sĩ cấp mơ hồ đang tỏa ra từ Lăng Phong. Nhưng để ý kĩ hơn sẽ thấy luồng khí tức ấy mênh mông như biển cả và không thể tìm thấy giới hạn cuối cùng!
Đây là loại tu vi gì?
Nhớ lại những thông tin mà mình có được, Yên Vân La không khỏi quay sang nhìn ái đồ Chiêm Như Âm. Chiêm Như Âm cũng đang nhìn sư phụ mình, không hiểu sao biểu tình của sư phụ lại trở nên như vậy.
Yên Vân La không khỏi thầm thở dài, vốn cứ tưởng đồ nhi nhà mình là nhân vật thiên tài hiếm có, nhưng sao gần đây tần suất xuất hiện thiên tài ở Vô Tẫn Hoang Nguyên lại nhiều đến vậy, nhanh đến nỗi khiến người ta chẳng kịp nhìn càng khiến Như Âm bị lu mờ đi rất nhiều.
Người khác không nói, cứ nhìn Mộc tông chủ trước mặt thì rõ. Tuổi tác của hắn ta có vẻ cũng không nhiều, nhưng tu vi đã kinh người như vậy rồi.
Lăng Phong mỉm cười, không phải hắn không biết Yên Vân La đang quan sát mình, chỉ là không có ý muốn ngăn cản. Nếu không, với tu vi hiện tại của hắn, chỉ cần che đậy một chút Yên Vân La đừng hòng nhận ra mà vẫn nghĩ rằng hắn chỉ là một linh sĩ bình thường.
- Được rồi, ở đây người đông miệng nhiều, chi bằng chúng ta tìm một nơi yên tĩnh trò chuyện?
Yên Vân La đề nghị.
Lăng Phong do dự, trả lời:
- Bổn tông lần đầu đến Ly Hỏa Thành, vẫn chưa đi đăng ký thương hộ.
Lời vừa dứt, Hàn Nguyệt Dạ và Yên Vân La lập tức bật cười. Thấy Lăng Phong có vẻ không hiểu, Hàn Nguyệt Dạ giải thích nói:
- Mộc tông chủ cứ yên tâm, Yên tông chủ không nghèo nàn như Sát Tình Tông ta đâu. Trong tay bà ấy có rất nhiều thương hộ, nếu Mộc tiên sinh cần, ta nghĩ Yên tông chủ tất sẽ có cách.
Yên Vân La nguýt dài một cái, nói:
- Người tốt để cho ông làm hết rồi, Ngọc Lan Tông chỉ biết xuất người xuất vật, ông thật là biết tính toán.
Dù đã quen biết với Hàn Nguyệt Dạ bao nhiêu năm nay nhưng mối quan hệ giữa hai bên vẫn chưa thể coi là sâu sắc. Thông thường giữa các tông môn trong thất đại tông phái luôn duy trì một khoảng cách mang tính lịch sự nên rất hiếm có chuyện thâm giao.
Nhưng không ngờ vì mối quan hệ với Lăng Phong, được tiếp cận với nhau ở cự ly gần, Yên Vân La phát hiện Hàn tông chủ không khó tiếp xúc như những gì ông thể hiện, ngược lại còn rất thú vị. Tương tự, Hàn Nguyệt Dạ cũng phát hiện Yên Vân La không phải là người hay khoe khoang như những gì mà người ta vẫn ấn tượng, hơn nữa còn thuộc tuýp có thể kết giao. Hai bên nhanh chóng trở nên thân thiết.
Nghe vậy, bọn Lăng Phong chỉ cười, cuối cùng Yên Vân La nói:
- Vừa hay, thương hộ trong Vân Mộng Tông của chúng tôi đang để trống, chỉ cần đến chủ sự điện đăng ký là được rồi. Không biết Mộc tông chủ có muốn đi cùng ta không?
- Được.
Lăng Phong không khách khí nữa mà vui vẻ nhận lời:
- Đa tạ Yên tông chủ.
Thấy bọn Lăng Phong định rời đi, coi mình như không khí, Lý Cương vẫn tức vừa ức, rống lên giận dữ:
- Gượm đã!
- Lý phó tông, ngài còn việc gì sao?
Hàn Nguyệt Dạ quay đầu đầy bất mãn.
Lý Cương rùng mình, phẫn nộ trong lòng lập tức rút lại chỉ còn bảy tám phần, chỉ vào Lăng Phong nói:
- Việc hôm nay, Lý mỗ ta nhận thua! Nhưng ta cần phải biết mình đã bại trong tay ai!
Hắn không phải kẻ ngốc, đương nhiên có thể nhìn ra lúc nãy Hàn Nguyệt Dạ và Yên Vân La ra sức như vậy tất cả chỉ vì Lăng Phong.
Lăng Phong mỉm cười thản nhiên, đối với hắn mà nói Thanh Mộc Tông sớm muộn gì cũng phải tìm đến, món nợ của Thích Thiên Ách nhất định phải đòi lại! Thấy Lý Cương hỏi vậy, hẳn mỉm cười nói:
- Sáng Tông, Mộc Phong.
Nói đoạn, đoàn người cười vang bỏ đi.
- Mộc Phong. Mộc Phong?
Lý Cương giật mình, mắt lộ ra một tia chấn động cực độ: là hắn!?
- A, người thanh niên lúc nãy là Sáng Tông tông chủ Mộc Phong?
Có người ngạc nhiên nói:
- Là Mộc Phong, người khiến Huyền Nguyên Tông cũng phải chịu thiệt?
- Đúng vậy, vị Mộc tông chủ này đúng là giao thiệp rộng, không ngờ có thể khiến cả Sát Tình Tông và Ngọc Lan Tông ra mặt vì hắn, đúng là.
Lời chưa nói hết, hai người đã phát hiện có điều gì đó không ổn. Lý Cương bên kia phẫn nộ ngợp trời mà chưa được phát tiết, đang buồn bực vô cùng.
Những kẻ thông minh hơn thấy tình thế bất ổn cũng đã lập tức rời đi. Mắt Lý Cương lóe lên một tia tàn khốc, nhưng hắn vẫn cố kiềm chế mình lại. Hắn biết việc quan trọng nhất bây giờ là báo lại những gì vừa diễn ra ở đây cho tông chủ biết, chỉ có tông chủ mới có thể nghĩ ra cách lấy lại công bằng cho hắn.
Lý Cương đến lúc về già mới có được con trai nên vô cùng yêu thương chiều chuộng nó. Vì con trai, hắn cố gắng kiềm chế nộ hỏa trong lòng, nhìn đám đông đang xao xác tản khai, không hề có ý định ngăn cản. Hiện tạo trong lòng hắn tràn ngập phẫn nộ như núi lửa chuẩn bị phun trào.