"Hừ, ngươi tự cho mình là thiên tài thật sao? Tu vi dù cao nhưng trong thời gian ngắn như vậy ta cũng không tin ngươi có thể làm nên trò vè gì!"
Nam Hoài Ỷ vừa liếc mắt đã nhận ra được chỗ trúc trắc trong động tác của Lăng Phong, liền minh bạch đây là do Lăng Phong dựa vào tu vi cường hãn nên mới đuổi kịp tiết tấu của điệu nhảy. Dù cho tu vi cao tới đâu nhưng nếu như không được trải qua huấn luyện chuyên môn, nếu như muốn nắm giữ được những bước nhảy rườm rà chuyên dùng trong giao tiếp của quý tộc cũng không phải là chuyện dễ!
Thế nhưng rất nhanh Nam Hoài Ỷ đã phát hiện ra được chỗ không thích hợp, theo thời gian trôi qua, động tác của Lăng Phong càng lúc càng thuần thục, càng lúc càng lưu loát. Thậm chí chỉ đơn thuần từ những bước nhảy cũng đã tương xứng với một vũ thủ cao minh có nhiều năm kinh nghiệm! Càng khiến cho nàng khiếp sợ chính là mỗi một lần Lăng Phong bước chân đều giống y như đúc với bọn họ, suy nghĩ một chút, nàng liền minh bạch rõ ràng là Lăng Phong đang bắt chước nhảy y theo mình.
Phát hiện này khiến cho Nam Hoài Ỷ suýt chút nữa thì tức nổ phổi, nàng cảm thấy Lăng Phong rõ ràng là đang trào phúng bọn họ --- cố ý giả bộ làm người mới học nhảy để dùng loại thủ đoạn thấp kém này trào phúng bọn họ! Bằng không mà nói làm gì có ai có khả năng từ nhất khiếu bất thông chỉ trong thời gian ngắn lại thành thạo các bước nhảy như vậy?
Nàng lại không biết Thác Bộ mà Lăng Phong tu luyện ảo diệu tuyệt luân, trong đó còn liên quan đến nhịp điệu chuyển hoán, vận dụng chân lực so với những bước nhảy kia không biết là phức tạp hơn biết bao nhiêu lần. Một khi chú tâm học tập, tiến độ của Lăng Phong tự nhiên không phải người thường có khả năng bằng được.
Nam Hoài Ỷ cắn răng một cái, nàng hạ quyết tâm ngày hôm nay nhất định phải hạ nhục hai người Lăng Phong mới được! Nàng hơi đánh mắt ra hiệu một chút, Tác Luân ngầm hiểu cầm lấy tay phải của nàng khẽ kéo, Nam Hoài Ỷ thân thể như không có trọng lượng bay vút lên, lập tức mũi bàn chân hơi điểm nhẹ rồi đứng yên bất động trên lòng bàn tay đang nâng trên không trung của Tác Luân!
- Chưởng Tâm Vũ!
Có quý công tử ở phía dưới nhịn không được kinh hãi hô lên, trong giọng nói tràn ngập vẻ bất khả tư nghị. Truyền thuyết ngày xưa có một đại gia vũ đạo tên là Triệu Phi Yến có thể nhảy múa trên lòng bàn tay người khác, khiến cho những người tham gia yến hội khi đó sợ hãi than không ngớt, thậm chí còn có vương giả nguyện ý dùng mười tòa thành trì để đổi lấy phương tâm của mỹ nhân. Đáng tiếc vị giai nhân kia sau đó biến mất như làn khói và vũ đạo tuyệt thế từ đó cũng không thấy xuất hiện nữa.
Hôm nay, truyền kỳ lại được tái hiện!
Những luồng thanh vụ nhàn nhạt vờn quanh thân thể Nam Hoài Ỷ. Nàng khẽ uốn những ngón tay nhỏ nhắn, cánh tay như là cuộn sóng chậm rãi trầm bổng, thân thể mềm mại không xương thực sự đã bắt đầu nhảy múa ở trên lòng bàn tay chưa tới một tấc vuông. Mọi người thấy vậy, không ai dám thở mạnh một hơi, rất sợ sẽ làm ảnh hưởng đến khung cảnh như mỹ mộng nhân gian, không ít người còn lộ ra thần sắc say mê đắm đuối.
Rõ ràng thu hết phản ứng của mọi người vào trong mắt, Nam Hoài Ỷ lộ ra nụ cười đắc ý, chân phải liền quét ra trong không khí vẽ một nửa đường tròn, xoẹt, một đạo khí lãng thanh sắc hình dẻ quạt lan ra, hướng thẳng về phía hai người Lăng Phong.
Lăng Phong khẽ nhíu mày, Thác Bộ hơi chuyển né tránh khỏi đạo công kích này. Nhưng cũng bởi vậy, những bước nhảy mà hai người thật vất vả mới có thể thuần thục nhất thời hiện lên vài phần hỗn loạn. Một đạo rồi lại một đạo quang quyển màu xanh thi nhau bay tới, Nam Hoài Ỷ thầm nghĩ: xem các ngươi có loạn hay không!
Lăng Phong trong lòng thoáng hiện lên một chút tức giận, hắn minh bạch chuyện xảy ra trước mắt chính là một cuộc chiến đấu không thấy được ánh đao, một khi hai người bên mình rối loạn bước nhảy không theo kịp được tiết tấu, dù cho trên phương diện công kích có hơn đối phương một bậc thì trong cảm nhận của những người bên ngoài mình vẫn coi như là thua.
Chân nguyên lực dũng động, "vù vù vù vù" liên tiếp mười khối hỏa cầu bay ra, hỏa cầu như những bánh xe chuyển động vờn quanh hai người Lăng Phong. Biên độ chuyển động càng lúc càng lớn, cuối cùng hình thành nên một dải quang diễm lưu vân thật dài ở trong không khí. Quang diễm hiện lên, khiến cho hai người nổi bật lên giữa đám quang vụ mênh mông, tựa như họ đang nhảy múa bên trên dòng sông tinh hà giữa không trung rực rỡ.
Vèo vèo, hai đạo lưu vân xoay tròn đến cực điểm liền cuốn thẳng về phía Nam Hoài Ỷ! Nam Hoài Ỷ thấy vậy thì kinh hãi, trăm triệu cũng không ngờ Lăng Phong trong khi nhảy múa còn có thể tung ra được công kích giống như bản thân, phát hiện này càng khiến cho nàng tin chắc rằng lúc trước Lăng Phong cự tuyệt lời mời nhảy cùng mình là do hắn khinh thị mình, trong lòng càng nghĩ lại càng phẫn hận đến muốn điên.
Trong mắt Tác Luân quang mang chợt lóe, một khối thủy châu màu đen bay ra, thủy châu cũng đồng dạng xoay tròn xung quanh thân thể hắn, vì thế mà làm cho vũ đạo của Nam Hoài Ỷ lại có thêm một phần cảm giác quỷ bí. Thủy hỏa tương khắc, vừa rồi chính là hắn thi triển một nguyên lực ấn sở trường của mình. Hỏa cầu đột ngột đánh tới của Lăng Phong lúc này gặp phải một tầng ngăn cản, không thể xâm nhập thêm được chút nào.
Ở tại Thương Khung Yếu Tắc không được phép rút lui, Lăng Phong hạ quyết tâm hôm nay nhất định phải cấp cho bọn họ một chút nhan sắc, tâm tư nhanh chóng xoay chuyển, quang mang màu xanh lục trên người hắn đột nhiên trào ra nồng đậm. Trong sát na, trên sân khấu đã hoàn toàn bị hỏa hệ nguyên lực dày đặc bao trùm, nước mặc dù có thể dập tắt được lửa, nhưng điều kiện tiên quyết là hơn kém giữa song phương không quá lớn. Lăng Phong từ khi gặp được kỳ ngộ tại miệng núi lửa, hỏa hệ nguyên lực mà hắn hấp nạp quả thực có thể so sánh cùng với Mạch Kha, tuy rằng chưa có cách nào hoàn toàn đem nó ngưng luyện thành chân nguyên lực, thế nhưng Lăng Phong lại có phần vô lại khi đem chúng thả ra tràn ngập khắp trên sân khấu, mạnh mẽ bóp vụn đi toàn bộ thủy hệ nguyên lực ở nơi này!
Tác Luân chỉ cảm thấy quanh thân đột nhiên như xiết chặt lại, cảm nhận được một cỗ áp lực vọt thẳng tới hầu như khiến cho hắn hít thở không thông, nhịn không được "huỵch huỵch" lui về phía sau hai bước, khiến cho Nam Hoài Ỷ kinh hô lên một tiếng, cũng không thể nào bảo trì được điệu múa tuyệt vời nữa mà chật vật rơi xuống trên sân khấu! Nếu không phải có sở trường về phong hệ nguyên lực, chỉ sợ nàng đã bị lộ ra xuân quang. Dưới cơn căm tức, nàng nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn Tác Luân!
Lúc này, mắt thấy một màn vũ đạo tuyệt diệu không tiền khoáng hậu lại bị mạnh mẽ phá ngang, các quý tộc trẻ tuổi bên dưới tỏ ra bất mãn, ào ào thi nhau hừ mạnh!
Bọn họ không muốn nhằm vào tiên tử trong cảm nhận của mình, tiếng hừ đó tự nhiên là dành cho Lăng Phong, những tiếng hừ tràn tới tựa như thủy triều sấm sét muốn đánh cho Lăng Phong văng khỏi sân khấu.
Thấy thế, sắc mặt giận dữ của Nam Hoài Ỷ nhất thời thu liễm toàn bộ, thầm nghĩ: để xem các ngươi có kết cục ra sao!
Những tiếng động náo loạn vang lên không ngớt, Lăng Phong trên sân khấu lại nhắm mắt làm ngơ, hắn nhìn chăm chú vào Mộc Vũ Lâm rồi thì thầm, không rõ là nói gì, chỉ thấy Mộc Vũ Lâm khẽ lộ ra một tia kinh ngạc rồi lập tức gật đầu.
Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, hai người Lăng Phong đang nắm tay nhau lại chợt rời ra.
Lăng Phong phiêu nhiên lui về phía sau, mỗi một bước bước ra mặt đất dưới chân hắn lại hiện lên một đóa liên hoa do điện quang màu
xanh tạo thành, sau bảy bước, bảy đóa thanh liên đã ngưng tụ ở trên sân
khấu thật lâu không tiêu tán. Bất chợt, lòng bàn tay Lăng Phong khẽ nâng lên, một đạo chưởng ảnh màu xanh độ rộng tầm một trượng bay ra, ôn nhu
đệm dưới chân của Mộc Vũ Lâm. Mộc Vũ Lâm nhẹ nhàng như mây cất bước đạp
lên trên đó. Gió nhẹ thoáng qua, thân hình nàng đã như một chiếc lông
hồng phiêu phù giữa không trung. Cùng lúc đó, thanh liên hiện lên, hỏa
hệ nguyên lực đột nhiên bùng phát, quang mang tinh điểm màu hoàng kim
sáng rực lên, tràn ngập rải khắp toàn bộ sân khấu hình thành nên một
cảnh sắc mỹ lệ kỳ huyễn tựa như tinh không vũ trụ.
Mộc Vũ Lâm nhẹ nhàng mở hai tay, thuận gió ngự khí bây lên, phiêu nhiên như tiên tử,
không cần bất kỳ một động tác nhảy múa của thế tục nào, cảnh sắc mỹ lệ
tới cực điểm phối hợp với khí chất thanh đạm như lan trúc của nàng,
trong lúc nhất thời, thiên thượng địa hạ chỉ còn lại mỗi mình cảnh sắc
nơi đây.
Tiếng náo loạn biến mất, vô số đôi mắt trừng trừng nhìn lên sân khấu, ngay cả chớp mắt một cái cũng quên mất.
- Tích hữu giai nhân hề, phiên nhược kinh hồng. Uyển nhược du long, vinh
diệu thu cúc, hoa mậu xuân tùng. Phảng phật hề nhược khinh vân chi tế
nguyệt, phiêu diêu hề nhược lưu phong chi hồi tuyết!
(Trích trong Lạc Thần Phú. Tạm dịch: Tích xưa có giai nhân, nhẹ nhàng như nhạn hồng, uyển chuyển tựa du long, rực rỡ thu cúc, tươi rạng xuân tùng, phảng
phất như mây che bóng nguyệt, phiêu diêu như gió bay làn tuyết!)
Trong đầu Lăng Phong đột nhiên lướt qua một thiên văn thơ hoa mỹ mà hắn đã
từng đọc tại Cung Phụng Các khi xưa, cảm thấy nó vô cùng tương xứng với
tràng cảnh trước mắt, vì vậy nhịn không được mà cất lên tiếng hát.
Hư vô mờ mịt, từng luồng sương khói do thủy hệ nguyên lực bị đốt cháy bốc
lên tràn ngập khắp không trung, chợt ẩn chợt hiện. Quang mang rực rỡ tựa như bị ngân hà ngăn cách, mà nam nữ si tình cũng tựa như bị đất trời
ngăn cách.
- Viễn nhi vọng chi, kiểu nhược thái dương thăng triêu hà... Duyên cảnh tú hạng, hạo chất trình lộ, phương trạch vô gia, duyên hoa phất ngự...
(Từ xa mà ngắm, trắng như ráng mặt trời lúc ban
mai, tới gần mà xem, tươi như đoá phù dung trên dòng biếc... Cổ xinh
thon dài, da ngần hé lộ, sáp thơm không dùng, phấn màu chẳng ngự...)
Theo lời ngâm xướng của Lăng Phong, khí chất của Mộc Vũ Lâm đang trôi nổi
giữa không trung càng thêm linh hoạt kỳ ảo mà thanh nhã.
Lăng
Phong ở một bên nhìn chăm chú thì trong con mắt của mọi người lại thành
ngẩn ngơ say đắm. Nhưng tiên phàm cách trở, dù cho đi đến tận cùng của
bầu trời cũng không thể nào chạm tới được gót hồng của tiên tử, khiến
cho lòng người sinh ra chua xót vô cùng vô tận, có thiếu nữ tình cảm
phong phú còn vì sự "bi thảm" của Lăng Phong mà nhịn không được nước mắt như mưa.
Rốt cục, tựa hồ như tiên tử cao cao tại thượng cũng cảm động trước mối thâm tình này, lòng bàn tay Mộc Vũ Lâm đột nhiên cuốn ra một chiếc đai ngọc màu trắng, đai ngọc nhẹ nhàng rơi xuống, bao bọc lấy thân thể Lăng Phong.
Lăng Phong sửng sốt, việc này cùng với
thương lượng vừa rồi của bọn họ không hề phù hợp, thế nhưng Mộc Vũ Lâm
đã xuất thủ, hắn cũng không nguyện ý kháng cự, tùy ý để cho chiếc đai
ngọc do thủy hệ nguyên lực tụ hội thành bao bọc lấy bản thân kéo lên
không trung. Quanh thân Mộc Vũ Lâm tuôn ra tinh mang bàng bạc, pha trộn
vào cùng với kim quang rực rỡ, cảnh sắc mê huyễn đến mức khiến cho người ta cam nguyện được chìm đắm vào trong đó.
Từng điểm tinh mang
lóe lên, từng đạo kim quang bùng sáng rồi vụt tắt, sân khấu lức này đã
như tinh không hạo hãn, thân thể của hai người dưới sự nâng đỡ của đối
phương bắt đầu xoay tròn trong tinh không đó, càng lúc càng gần, càng
lúc càng si mê quấn quýt...
Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng, tiện thắng khước nhân gian vô sổ.
(Trên con đường ngọc tràn ngập gió thu có thể gặp được nhau, như thế đã đẹp hơn vô số thứ trên thế gian này.)
Rốt cục, toàn bộ tinh mang đã hoàn toàn tiêu tán, thân thể hai người cũng
chậm rãi hạ xuống, cách nhau vừa tròn một tấc, hai bên đều có thể nghe
được tiếng hô hấp của nhau.
Toàn trường im lặng!
Cho dù là Lăng Phong thiết kế ra màn vũ đạo vượt quá cực hạn cảm nhận của mọi
người cũng không dám nghĩ hiệu quả trên thực tế lại mỹ diệu tuyệt luân
đến vậy, tâm thần hắn vẫn say đắm thật sâu trong đó, trên mặt Mộc Vũ Lâm cũng đồng dạng hiện lệ thần tình kích động. Cả hai người đều không muốn mở miệng, rất sợ lời nói ra sẽ phá vỡ mất bầu không khí vi diệu này.
Rốt cuộc âm thanh rung trời từ dưới đài vang lên, tiếng vỗ tay xông đến tận mây xanh!
Giậm chân, gào thét, hét lên điên cuồng, quý tộc thanh niên thời nay tuy
rằng trời sinh tính tình kiêu ngạo, nhưng bọn họ cũng có một đặc điểm
khả ái, đó chính là truy cầu một cách vô điều kiện đối với những sự vật
mỹ hảo. Cùng so sánh với màn vũ đạo này, Chưởng Tâm Vũ vừa nãy khiến cho bọn họ sợ hãi than thở quả thực không đáng giá nhắc tới.
Ấn
tượng thô bỉ1 Lăng Phong trong cảm nhận của bọn họ đã bị quét sạch, cũng không còn ai cảm thấy Mộc Vũ Lâm tuyển trúng Lăng Phong là một sai lầm
nữa. Ngày sau nếu như có kẻ nào muốn dùng điểm này để công kích Lăng
Phong, sợ rằng ngược lại sẽ phải chịu sự quần công của bọn họ!
Trong tiếng hô hoán điên cuồng như sóng biển, sắc mặt Mộc Vũ Lâm dần dần khôi phục lại bình tĩnh, nàng rốt cục cũng mở miệng:
- Để Thực Cốt Bạo phải dùng đến loại nguyên liêu đặc thù nào?
- Kim biên lan nhị!
Lăng Phong vô ý thức trả lời, lời vừa ra khỏi miệng, nhất thời hắn đã phát
hiện có điểm không đúng, khiếp sợ nhìn lại, chỉ thấy Mộc Vũ Lâm tựa như
một con tiểu hồ ly thực hiện được âm mưu kèm theo vẻ tươi cười xinh đẹp.
Bị nhìn thấu rồi!
Bất kỳ che giấu nào cũng không còn hữu dụng nữa, từ một câu hỏi này của Mộc Vũ Lâm, Lăng Phong liền hiểu rõ ràng thân phận Thuật Luyện Sư đã bị
nàng nhìn thấu, đáng chết hơn chính là nàng còn biết cả thân phận kiêm
tu nguyên tố Thiên Hành Giả của mình! Lý trí nói cho Lăng Phong biết khi đối diện với tình huống kiểu này, cách trực tiếp nhất chính là tung ra
sát thủ, thế nhưng khi đối mặt với nụ cười vui vẻ tựa như tiểu hài đồng
được cho kẹo của Mộc Vũ Lâm, hắn thực sự không hạ thủ nổi, cho nên chỉ
có thể cười khổ mà thôi.
Khẽ cười một tiếng, Mộc Vũ Sương thấp giọng nói:
- Ngươi yên tâm đi, chuyện này ta sẽ không hé răng nửa lời đâu.
Nàng giảo hoạt chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, thực hiếm khi thấy được nàng lộ ra thần thái tinh nghịch như vậy.
Lăng Phong sửng sốt, không hiểu đến tột cùng nàng có tính toán gì trong lòng không, thế nhưng sự cộng minh mãnh liệt giữa linh hồn của hai người lại khiến cho Lăng Phong không chút do dự tin tưởng vào lời nói của Mộc Vũ
Sương.
Trông thấy vị tiên tử trong cảm nhận tươi cười như vậy, để lộ ra thần thái của một cô gái nhỏ trước nay chưa từng thấy qua, các
quý tộc trẻ tuổi dù cho vô cùng bái phục Lăng Phong nhưng trong lòng vẫn tràn ngập chua xót. Loại cảm giác này thẳng cho đến khi hai người Lăng
Phong bước xuống khỏi sân khấu mới thoáng tan đi một chút.
Ánh mắt của Tần Chính ở bên dưới đột nhiên toát ra một tia đố kỵ xen lẫn với vẻ đắc ý điên cuồng, hắn lẩm bẩm nói:
- Ngươi chết chắc rồi!
Trước khi tới Thương Khung Yếu Tắc, Tần Chính đã ngầm nhận được lời căn dặn
của Thang Thần, đó chính là tuyệt đối không cho phép bất kỳ một nam tử
nào có cơ hội sản sinh ra gút mắt tình cảm cùng với Mộc Vũ Sương! Tuy
rằng không hiểu vì sao hắn lại đưa ra quy định cổ quái này, nhưng Tần
Chính lại hiểu rất rõ ràng rằng Thang Thần tuyệt đối không hề đùa giỡn.
Tần Chính lại thương hại nhìn về phía Lăng Phong. Chỉ cần mình đem sự tình
phát sinh ở nơi này truyền trở về, dù cho Mộc Vũ Sương vẻn vẹn chỉ nảy
sinh một tia hảo cảm đối với Lăng Phong, thì đại sư huynh cũng vì ngăn
chặn hoàn toàn mọi khả năng có thể xảy ra mà tuyệt không do dự tự mình
ra tay xóa sổ Lăng Phong!