Tinh Ngự

Chương 7: Q.3 - Chương 7: Phỉ Bối đại sư.






Tiến vào Xuân Hiểu lâu!

Cảnh tượng vô cùng náo nhiệt, đây là một tầng lầu khá trống trải, tầng lầu này có kết cấu hơi tròn, bốn phía có hơn năm chục gian phòng nhỏ, ở giữa lầu là một địa phương khá lớn. Một góc trên mặt đất có một cái giá rất dài, trên giá có rất nhiều ngăn tủ kín đáo, phía trên có ghi tên các loại vật phẩm - tố linh trấp, mặc thần thạch, hoa vũ nham v..v.., đây đều là các loại nguyên liệu cần thiết để luyện chế tinh chương.

Ở giữa sảnh là một nhóm người, hoặc là tóc bạc trắng xóa hoặc là thanh niên … không biết vì cái gì đang tranh luận không ngớt, thấy hai người Ny Khả tiến vào cũng không có chút phản ứng nào.

- Tiểu thư!

Cách những người này khá xa có ba gã đại hán trung niên đang chợp mắt ở trên ghế tựa, khi hai người Ny Khả đi tới, bọn họ lập tức cảnh giác mở mắt. Vừa thấy là Ny Khả, ba người đồng thanh lên tiếng, trong giọng nói mặc dù không quá cung kính nhưng cũng không hề thất lễ.

- Diệp võ sư, khổ cực cho các ngài rồi!

Ny Khả nói cùng với một nam tử trung niên lười biếng đứng ở giữa. Tuy rằng thái độ của bọn họ bình thản lãnh đạm, nhưng Ny Khả cũng không cảm thấy phật ý. Diệp Lạc, Lệ Thành, Đàm Khiếu, ba người này chính là bạn cố tri của cha chú Ny Khả, tiếp nhận ủy thác về đảm nhiệm làm hộ vệ cho tòa tiểu lâu này, bằng không với thực lực thất tinh thiên hành giả của họ, dù cho đi tới bất kỳ thế lực nào cũng nhận được đãi ngộ rất lớn, căn bản không cần phải khuất thân tại Đa Bảo Các.

- Đây là chức trách của chúng ta!

Diệp Lạc hơi nhún vai nói, ánh mắt hắn rơi lên trên tay Lăng Phong, hai mắt bỗng dưng bộc phát ra một trận tinh quang, hứng thú hỏi:

- Vị tiểu hữu này tu luyện kiếm thuật có phải không?

Lăng Phong gật đầu, ánh mắt hắn rơi lên trên thanh trường kiếm ở trong tay Diệp Lạc, từ đó cảm nhận được một cỗ chiến ý cường liệt chỉ đặc biệt thuộc về kiếm sĩ!

Ny Khả phiền não bóp bóp trán, phải chỉ huy những thiên hành giả kiệt ngạo bất tuân này làm cho nàng thường thường có một cảm giác lực bất tòng tâm, mắt thấy Diệp Lạc cùng Lăng Phong có dự định đọ sức một phen, nàng vội vàng nói:

- Diệp võ sư, ta còn cần phải dẫn Tiểu Phong đi gặp Phỉ Bối đại sư, chờ đến lúc rảnh rỗi mong ngài dạy dỗ cho Tiểu Phong một chút tâm đắc về kiếm pháp nhé!

- À!

Diệp Lạc cụt hứng nói:

- Nếu cần phải đi gặp Phỉ Bối đại sư thì thôi vậy, Các chủ, hai ngươi trực tiếp đi lên lầu hai, Phỉ Bối đại sư còn đang nghiên cứu "Thụy Tinh" trên đó.

Ny Khả ứng tiếng rồi vội vã dẫn theo Lăng Phong đi lên. Nếu như thực sự để cho Lăng Phong đọ sức cùng Diệp Lạc ở chỗ này, chắc chắn sẽ lại phải mất một khoản lớn phí tu sửa...

- Đại ca, tiểu tử kia lại có thể khiến cho huynh chú ý sao?

Lệ Thành có vóc người khôi ngô tựa như một con gấu, vũ khí của hắn là một thanh chiến phủ cao ngang người, khinh thường nói:

- Xem tay chân còi cọc của tiểu tử kia, ta một búa là có thể trực tiếp đè chết!

- Nhị đệ, ngươi đó, vẫn cứ có thói quen trông mặt mà bắt hình dong.

Diệp Lạc bật cười lắc đầu:

- Ngươi cũng không nên khinh thị tiểu gia hỏa kia, hắn mang tới cho ta một loại cảm giác rất nguy hiểm, nếu thực sự chân chính động thủ, đừng nói đến ngươi, cho dù là ta cũng khó lấy được chỗ tốt từ hắn!

- Làm sao có thể?

Lệ Thành trừng mắt, trong ba người bọn họ kinh nghiệm chiến đấu của Diệp Lạc là phong phú nhất, bản thân là kẻ sống sót trừ trong nguy hiểm sinh tử trên chiến trường, sự mẫn cảm đối với nguy hiểm tự nhiên không phải người thường có thể sánh bằng, nhưng ngay cả như vậy, muốn cho Lệ Thành tiếp thu lời nhận xét của Diệp Lạc vẫn là rất khó.

Diệp Lạc nói:

- Nếu ngươi không tin thì có thể hỏi lão tam.

Lệ Thành quay đầu nhìn về phía Đàm Khiếu vẫn luôn trầm mặc đùa nghịch một thanh phi đao không chuôi ở trong tay, Đàm Khiếu khuôn mặt rắn rỏi, phảng phất như tạc ra từ đá hoa cương quanh năm trầm mặc, Lệ Thành bĩu môi nói:

- Lão tam miệng kín như hũ nút này, còn không biết vừa rồi hắn có chú ý đến tiểu tử kia hay không nữa, sao có thể đánh giá được? Hừ hừ, ta thấy trừ khi là nguyên soái Kiều Sâm Đặc tự mình đến đây may ra mới thu hút được sự chú ý của lão tam...

Lời còn chưa dứt, một câu nói băng lãnh đã vang lên:

- Tiểu tử kia rất mạnh!

Chỉ vẻn vẹn mỗi một câu nói như vậy, Đàm Khiếu cũng không nhiều lời. Lệ Thành cả kinh há to mồm nửa ngày không khép lại được, một lát sau mới nói:

- Ngày hôm nay tão tam uống lộn thuốc à? Sao lại mở miệng nói chuyện?

Liếc nhìn qua hai vị hảo huynh đệ, Diệp Lạc mỉm cười, híp mắt lơ đãng nhìn về phía đám phù vân phía chân trời xa xa, lười biếng để mặc cho ánh nắng ấm áp chiếu rọi trên người...

Tiểu tử kia --- rất mạnh đó!

...

- Phỉ Bối đại sư!

Lên đến lầu hai, Ny Khả nhẹ nhàng đưa tay gõ lên một cánh cửa lớn màu vàng.

- Ny Khả Các chủ? Cứ vào đi!

Một thanh âm già nua mà uể oải truyền ra.

Ny Khả đẩy đại môn ra, lọt vào tầm mắt của Lăng Phong chính là một lão giả đầu tóc bạc phơ, khuôn mặt của lão cũng không phải nhẵn mịt không chút nếp nhăn nào như Mạch Kha đại sư, mà lại tràn nhập những dấu vết như dùi đục của năm tháng. Phỉ Bối đang tập trung nhìn vào một khối tinh chương, khuôn mặt toát lên vẻ mệt mỏi.

- Đại sư, khổ cực cho ngài rồi!

Ny Khả vừa thấy được dáng dấp Phỉ Bối như vậy, sống mui cay cay, thiếu chút nữa đã rơi lệ. Lão giả trước mắt này vì đã từng nhận qua một chút ân huệ của Đa Bảo Các mà vẫn luôn cần cù phục vụ cho Đa Bảo Các ba mươi lăm năm! Vốn dựa theo những cống hiến cùng thành tựu của lão cũng đã đủ để lão an ổn hưởng thụ tuổi già, nhưng kết quả bởi vì sự tình của Thụy Tinh thương hội, đã khiến cho lão nhân không khỏi phải một lần nữa xuất sơn.

- Không cần phải nói vậy!

Phỉ Bối vung tay lên, ánh mắt nóng bỏng nói:

- Các chủ, cô có mời được vị đại sư ở Băng Phong thành kia về đây không?

- Rồi. Phỉ Bối đại sư, ngài có cần nghỉ ngơi trước một chút hay không?

- Không kịp! Việc của Thụy Tinh thương hội đã càng ngày càng gấp, Các chủ, vị đại sư kia đâu? Mau dẫn ta đi gặp hắn!

Phỉ Bối đang tĩnh tọa trên ghế vội vàng đứng dậy. Nghe thấy trong miệng lão luôn mồm gọi "đại sư", Ny Khả nhất thời không biết phải giới thiệu Lăng Phong cho lão thế nào, mồm miệng khéo léo xưa nay đến bây giờ cũng hoàn toàn vô dụng.

Phỉ Bối nhìn thấy bộ dáng Ny Khả như vậy, nhất thời vội vàng nói:

- Các chủ, cô vẫn còn lo lắng gì nữa?

- Phỉ Bối đại sư!

Ny Khả hàm hồ nói:

- Vị đại sư mà ngài muốn tìm, ta đã dẫn tới đây.

- Đã dẫn đến? Ở đâu?

Phỉ Bối sửng sốt hơn nửa ngày, lúc này mới tỉnh ngộ, run run tay chỉ vào Lăng Phong:

- Cô... cô nói chính là hắn sao?

Ny Khả xấu hổ gật gât đầu.

- Nha đầu Ny Khả!

Sắc mặt Phỉ Bối tối sầm:

- Cô có biết mình đã làm gì hay không? Có biết rõ nguy cơ mà Đa Bảo Các hiện đang đối mặt hay không? Sao cô có thể dẫn một tiểu tử còn chưa dứt sữa về Đa Bảo Các? Lẽ nào cô thực sự muốn Đa Bảo Các suy bại ở trong tay cô sao?

- Đại sư, ngài hiểu lầm rồi, thực lực luyện chương của Tiểu Phong quả thực rất mạnh!

- Hừ, được rồi!

Phỉ Bối rõ ràng không tín nhiệm lời nói của nàng, lạnh giọng quát hỏi Lăng Phong:

- Tiểu tử, ta hỏi ngươi, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi, tu luyện về luyện chương chi đạo được mấy năm rồi?

- Mười bảy!

Lăng Phong hơi nhíu mày, hắn không có hói quen bị người khác nghi ngờ, bất quá vì Ny Khả nên hắn vẫn nhẫn nại, nói:

- Tu luyện... À, đại khái khoảng nửa năm!

- A... ha, nửa năm!

Phỉ Bối ngồi trở lại ghế, nhìn Ny Khả nói:

- Nha đầu Ny Khả, cô nghe đi! Nửa năm! Cô dẫn một vị "cao thủ" như thế về Đa Bảo Các sao? Lão phu đã nghiền ngẫm luyện chương chi đạo bảy mươi năm, đến nay bất quá cũng chỉ là trung cấp Thuật Luyện Sư mà thôi, đối mặt với "Thụy Tinh" kia cũng đã hết đường xoay sở, cô... khụ khụ!

Lão tức khí ho khan thở dốc một hồi, Ny Khả vội vã tiến lên nhẹ nhàng vỗ vào lưng lão, ánh mắt nàng nhìn về phía Lăng Phong cũng thập phần khiếp sợ, lẽ nào thực lực luyện chương bất khả tư nghị như vậy lại chỉ tu luyện trong nửa năm thôi sao?

- Thôi, Các chủ, năm đó khi ta tu luyện cũng kết bạn được với một ít đồng đạo luyện chương, đã nhiều năm như vậy cũng không biết bọn họ có còn khỏe mạnh hay không! Ta đây liền viết một phong thư, cô cho người đi tìm xem sao! Làm hết khả năng rồi... đành phải nghe theo thiên mệnh thôi, ài!

Ny Khả còn định nói thêm, thế nhưng Phỉ Bối đã hữu khí vô lực phất phất tay đuổi bọn họ ra ngoài. Thấy tình trạng thân thể của lão giả như vậy, Ny Khả cũng không muốn kích động lão thêm, không thể làm gì khác hơn là dẫn theo Lăng Phong lui xuống.

Đi khỏi lầu hai, Ny Khả bất đắc dĩ nói:

- Tiểu Phong, khiến đệ chịu ủy khuất rồi!

- Chút việc vặt ấy có là gì.

Lăng Phong chẳng hề để ý, cười nói:

- Bất quá lão đầu tử này cũng thật là cố chấp!

- Phỉ Bối đại sư tính tình xưa nay vẫn vậy, để ta kể đệ nghe...

Ny Khả chọn lấy vài mẩu chuyện lý thú khi Phỉ Bối đại sư còn trẻ tuổi kể cho Lăng Phong, khiến hắn nghe xong cũng không khỏi cười rộ lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.