Thân thể Cố Dao bỗng nhiên chấn động, cho đến bây giờ nàng mới hiểu được, nguyên lai Lăng Phong vẫn luôn luôn rõ ràng, hắn luôn biết rõ tâm nguyện của mình! Tuy rằng chưa từng biểu hiện khảng khái giúp đỡ, thế nhưng trong lòng hắn chưa bao giờ quên việc này. Cố Dao không hề hoài nghi, nếu như không phải mình gặp được Cố Quỳnh và Vô Cốt môn, chỉ cần ngày sau bản thân đưa ra thỉnh cầu với Lăng Phong, hắn nhất định sẽ trợ giúp mình, trợ giúp Uyên Ương mạch không chút chần chờ! Đơn giản chỉ vì hắn đã coi mình là người một nhà!
Nhiệt lệ không ngừng chảy dài trên gương mặt xinh đẹp, Cố Dao kiên định đem công quyết đẩy trở về:
- Ngài chính là tông chủ, là tông chủ của Uyên Ương mạch chúng ta, điều này bất cứ lúc nào cũng không hề thay đổi!
Lăng Phong hơi nao nao, nhưng nhìn thấy vẻ kiên định trong mắt nàng, vì vậy cũng không gượng ép nữa:
- Được rồi, trước tiên ta cứ thay cô bảo quản nó, ngày sau nếu cần các người tùy thời có thể tìm ta lấy về!
Hắn lại chuyển hướng nhìn Hác Vận, nửa đùa nửa thật nói:
- Đại sư, chúc ngươi sớm có ngày trở thành cao cấp Thuật Luyện Sư.
Hác Vận biết mọi người từ biệt lần này, lần sau gặp lại không biết phải là bao nhiêu năm nữa, hắn suốt đời lang bạc kỳ hồ, đối với thế gian hết thảy đều rất lãnh đạm, nhưng không ngờ khi phải từ biệt Lăng Phong hắn lại cảm thấy tiếc nuối như vậy. Hác Vận nhếch môi cười to nói:
- Bản đại sư nhất định sẽ trở thành cao cấp Thuật Luyện Sư, đến lúc đó mà ngươi mời bản đại sư tới cửa, ta...
Thanh âm của hắn ngừng lại, thực sự không nói thêm được nữa, nhìn Lăng Phong một lúc rồi tiến lên nặng nề vỗ lên vai hắn, trầm giọng nói:
- Bảo trọng!
- Bảo trọng!
Cuối cùng, Lăng Phong đem phương pháp luyện chế Thần Hỏa Nỗ mới lấy được cùng một số Hỏa Tinh Ngọc Tủy và một chiếc tiết văn xếp đầy chích viêm thạch hết thảy giao cho Mạch Kha cùng Tô Lam. Mạch Kha thì còn ổn, dù sao hắn cũng đã biết được kỳ ngộ qua lời kể của Lăng Phong, khi đối mặt với những bảo bối này còn có một chút lực miễn dịch. Nhưng Tô Lam thì triệt để giương mắt mà nhìn, khi vừa thấy phương pháp luyện chế Thần Hỏa Nỗ ánh mắt của nàng đã không dứt ra được, Lục sư đệ từ nơi nào mà lấy được nhiều bảo bối đến vậy?
- Đại phôi đản? Sư tỷ, đệ rất hiếu kỳ gã đại phôi đản này là ai vậy?
Nhất thời Tô Lam mặt đầy ráng chiều ửng hồng, hung hăng véo hắn một cái.
Lời này của Lăng Phong không chút che giấu, thanh âm cực lớn, mọi người đều nghe thấy rõ, biểu tình Mạch Kha nhất thời đờ ra, sau đó hung hăng đá cho đồ đệ bảo bối này một cước:
- Mau cút!
- Ha ha!
Lăng Phong nhanh chóng né khỏi một cước này, sau đó thu lại thần tình hỉ hả, nghiêm túc nhìn quanh mọi người rồi nói:
- Chư vị, bảo trọng!
****
Băng Phong thành hiện ra trong tầm mắt.
Lăng Phong đột nhiên dừng lại, lẳng lặng nhìn về phía tòa thành vẫn nguy nga như lúc trước, nhưng tâm lý của hắn so với khi xưa lại hoàn toàn bất đồng. Những tâm tình kinh thán, kính nể đã biến mất không thấy đâu, còn lại chỉ là một mảnh bình thản, có lẽ đây chính là tâm tình đặc biệt khi vật còn người mất? Trải qua biết bao nhiêu chuyện, đến nay khi nhìn lại tất cả thực sự đều giống như mộng huyễn!
- Đại ca?
Tiếng hô của Khải Ân đem Lăng Phong từ trong trầm tư giật mình tỉnh lại, Lăng Phong quay đầu mỉm cười nói:
- Đi thôi!
Sau khi tiến đến gần, nhóm người Lăng Phong phát hiện từ vẻ ngoài của Băng Phong thành có thể thấy được quả thực thảm hại không ít, khắp nơi đều là những hố sâu loang lổ, thậm chí có rất nhiều bức tường bị sụp đổ vừa mới dùng gạch ngói tạm thời xếp lại một lần nữa, tựa hồ nơi này đã phải trải qua một hồi đại chiến thảm liệt. Ngoài cửa thành cảnh giới sâm nghiêm, cứ mười bước lại có một đội thủ vệ qua lại kiểm tra, trường mâu đao kiếm trong tay nhìn dày đặc mà phát lạnh.
Tràng cảnh này khiến cho Lăng Phong phải nhíu mày, Băng Phong thành là nơi mậu dịch chủ đạo, liền kề với hai phương Thú Thần bình nguyên và Áo La đế quốc, thu thuế mậu dịch chủ yếu từ hai nơi này mà có. Trước kia cửa thành lúc nào cũng rộng mở, không hề bố trí kiểm tra đối với những thương nhân vãng lai, thậm chí cả phí vào thành cũng không có.
Người đưa ra quyết sách này của Băng gia rất sáng suốt, chỉ cần có đầy đủ khách thương, lôi kéo cho mậu dịch trong thành hưng thịnh, từ đó rút ra các loại thuế kim, cần gì phải quan tâm đến chút phí vào thành đó?
Mà hiện tại lại tổ chức cảnh giới như vậy, có không biết bao nhiêu thương nhân bị cự tuyệt đứng ngoài cửa, nếu không phải cần thiết, Băng gia tuyệt đối sẽ không làm như vậy. Xem ra tình huống lúc này so với tưởng tượng còn nghiêm trọng hơn nhiều!
- Dừng lại, các ngươi là ai?
Một thủ vệ dẫn đầu quát lớn, ngăn cản nhóm người Lăng Phong tiến lên.
Lăng Phong khẽ nhíu mày, không phải bởi vì thái độ nghiêm khắc của thủ vệ, mà vì hắn thấy tu vi của đội trưởng thủ vệ trước mắt bất quá mới chỉ vừa đạt tới tam tinh!
Tam tinh, nếu như trước đây e rằng ngay cả khảo hạch của huấn luyện doanh cũng không thể thông qua, nhiều lắm cũng chỉ nhận được một chức chấp sự ở bên ngoài. Vậy mà hiện tại lại có thể ở đây đảm đương trọng trách đội trưởng thủ vệ đại bản doanh của Băng gia!
- Ngươi là thủ lĩnh nơi này?
Nhãn thần Khải Ân ngưng trọng, lên tiếng nói:
- Mau dẫn chúng ta đi gặp đại trưởng lão!
Một màn ngoài dự đoán của mọi người đột nhiên phát sinh, vừa nghe đến ba chữ "đại trưởng lão", đội trưởng thủ vệ đột nhiên biến sắc, phẫn nộ quát lên:
- Mau, mau bắt bọn chúng lại! Cố ý dò hỏi tin tức của đại trưởng lão, chắc chắn là gian tế của hai nhà kia phái tới!
Đám thủ vệ còn lại cũng quát lên ầm ầm, nhất thời đao kiếm ra như rừng chĩa thẳng vào đám người Lăng Phong:
- Không được phản kháng, bằng không giết không cần luận tội!
- Hừ, một đám hỗn loạn ngu xuẩn!
Trên mặt Khải Ân hiện lên vẻ giận dữ, hắn nặng nề giậm chân một cái, mặt đất đột nhiên tuôn ra từng tầng hoàng quang, từng chiếc trụ đất từ trên mặt đất mọc lên, chuẩn xác không gì sánh được bắn trúng vào những binh khí của đám thủ vệ. Thổ hệ nguyên lực nặng nề bạo phát, nhất thời nổ tung đem bọn họ ném ra đằng xa.
- Có cao thủ đột kích!
Đội trưởng thủ vệ kinh hoảng rống to, hắn vội vàng mở ra pháo tín hiệu trong tay, một đạo quang diễm bắn lên tận trời, ở giữa không trung nổ tung tạo thành một đóa hoa rực rỡ bao phủ phương viên gần một trượng. Ánh lửa từ trên cao chiếu xuống, cho dù hiện tại đang là ban ngày thì ánh mặt trời cũng không thể nào che lấp đi được.
Cảnh báo vừa phát ra, "huỵch huỵch huỵch" từ trong thành liên tục bắn ra sáu đạo thân ảnh, người đi trên cùng thân hình chưa tới gần đã lớn tiếng quát tháo:
- Người phương nào dám cả gan phạm tới Băng Phong thành chúng ta?
Vừa thấy viện thủ đã tới, đội trưởng thủ vệ vội vã lớn tiếng nói:
- Bách chấp sự, chính là những người này, bọn họ âm mưu dò hỏi tình hình của đại trưởng lão, còn muốn xông vào cửa thành nữa!
Hắn đắc ý nhìn về phía đoàn người Lăng Phong, thầm nghĩ có Bách chấp sự cùng với những cao thủ nội doanh của huấn luyện doanh ở đây, xem các ngươi còn kiêu ngạo được hay không?
Đám người viện trợ chạy tới vừa dừng được thân hình, người đi đầu khuôn mặt trắng nõn, dưới cằm có mọc lún phún một chút râu đen. Lúc này hắn không để ý một chút nào tới đội trưởng thủ vệ, mà chỉ ngây ngốc nhìn về phía đoàn người Lăng Phong.
- Bách chấp sự, bọn họ...
Đội trưởng thủ vệ cho rằng mình còn nói chưa rõ ràng, đang muốn tiếp tục báo cáo, đã thấy do Bách chấp sự dẫn đầu, đằng sau năm người đệ tử nội doanh của huấn luyện doanh đồng thời ôm quyền, khom lưng lớn tiếng nói:
- Bách Thanh ( Mã Dũng, Tề Tuyên, Tào Khả Phàm, Mạnh Tiêu, Chương Vân) ra mắt Lăng thủ tịch!
Còn người thanh niên trẻ tuổi đứng giữa đám người kia từ đâu đến giờ vẫn chưa nói lời nào chỉ nhàn nhạt vung tay lên:
- Không cần đa lễ, ta sớm đã không còn là thủ tịch của các ngươi nữa rồi!
Đội trưởng thủ vệ triệt để ngây ngốc, sững sờ không còn biết nên báo cáo thế nào nữa: Ngay cả đệ tử nội doanh cũng phải cúi mình
hành lễ với hắn, nhóm người này đến tột cùng có lai lịch ra sao?
Bách Thanh tiến lên trước một bước, vẻ mặt hắn kích động nhìn Lăng Phong nói:
- Trong cảm nhận của chúng ta, chức vị thủ tịch vĩnh viễn chỉ có một mình ngài là có thể đảm đương mà thôi!
Từ ngày đó, sau khi Lăng Phong cùng với Băng Thần Tử đánh một trận được
truyền ra, toàn bộ người của huấn luyện doanh đều muốn coi Lăng Phong
như là tượng thần mà sùng bái!
Phóng nhãn khắp Băng gia, người
nào có đảm phách dám cùng đại trưởng lão quyết đấu như vậy? Đồng thời
sau khi đánh một trận còn khiến cho đại trưởng lão không quan tâm tới
hiềm khích lúc trước mà tự mình giữ lại?
Chỉ có một mình Lăng Phong!
Trông thấy vị chấp sự phụ trách cung cấp ma hạch cho huấn luyện doanh ngày xưa, Lăng Phong cười nói:
- Nửa năm không gặp, tu vi của ngươi cao hơn không ít!
Được Lăng Phong khen, Bách Thanh vô ý thức ưỡn ngực lên, hắn muốn lớn tiếng
đáp lời, nhưng tự dưng cảm thấy trong lồng ngực dường như có một cỗ
nhiệt lưu bắt đầu dâng lên, muốn nói ra một câu hoàn chỉnh cũng không
được, chỉ có thể kích động nhìn chằm chằm vào Lăng Phong.
Rất lâu về sau, hắn mới hiểu được đó chính là cảm giác mãnh liệt do nhiệt huyết cuồn cuộn dâng trào khi một binh sĩ đạt được sự khen ngợi từ chính
miệng của nguyên soái.
Lại tùy ý hướng ánh mắt về phía những đệ
tử nội doanh còn lại nhìn một cái, Lăng Phong nhẹ nhàng gật đầu, năm
người bị ánh mắt hắn đảo qua đều ngây ngô vỗ vỗ gáy, phảng phất như đạt
được một vinh quang lớn lao. Tiếp đó, Lăng Phong ôn hòa nói:
- Bách Thanh, ngươi tới đúng lúc lắm, hãy dẫn chúng ta đi gặp đại trưởng lão!
- Vâng!
Không nói hai lời, Bách Thanh lập tức nghiêm mặt đáp ứng.
Sau khi bọn họ đã đi rất xa, mới có một thủ vệ sợ hãi lên tiếng hỏi:
- Người vừa rồi thật sự đáng sợ, dĩ nhiên có thể khống chế được trụ đất,
người này không phải là nguyên tố Thiên Hành Giả đấy chứ?
Năm tên đệ tử nội doanh nghe vậy thì phát ra tiếng cười chế nhạo nhưng đầy thiện ý, Mã Dũng tính khí tốt nhất lên tiếng nói:
- Các ngươi được điều tới đây bao lâu rồi mà ngay cả vị kia cũng không
nhận ra? Đó chính là quan môn đệ tử của đại trưởng lão - Khải Ân các hạ! Khải Ân các hạ lúc trước khi rời khỏi Băng Phong thành chúng ta cũng đã là Thiên Hành Giả sơ giai đỉnh phong rồi đó!
Đám thủ vệ nặng nề nuốt một ngụm nước bọt, một lúc lâu sau mới có người hỏi:
- Vậy còn người vừa nói khi nãy? Hắn không phải là...
Nếu như thực sự là người đó, mà bản thân vừa rồi còn chĩa trường đao thẳng vào mặt hắn.
Thương hại liếc mắt nhìn tên thủ vệ này, Mã Dũng trả lời:
- Ngươi đoán đúng rồi đó, vị kia chính là truyền kỳ của huấn luyện doanh --- Lăng Phong các hạ!
"Rầm" tên thủ vệ này cũng không chịu nổi đả kích nữa, ngã lăn ra đất ngất đi.
- Không nhìn ra được chút tiền đồ nào!
Mã Dũng cười nói:
- Lăng thủ tịch sẽ không chấp nhặt cùng với đám tiểu nhân vật các ngươi đâu!
Trong lòng hắn thầm than, đâu chỉ bọn họ, có lẽ ngay cả mình ở trong mắt của
Lăng thủ tịch căn bản cũng chỉ là một con kiến hôi mà thôi!
...
Bách Thanh đi trước dẫn đường, tuy rằng hắn cũng là đệ tử nội doanh, thế
nhưng tu vi không cao, đã được phái ra ngoài làm một số công tác hậu cần từ sớm, nên cũng không quen thuộc lắm với nhóm người Khải Ân. Thậm chí
bởi vì liên quan đến Khải Ân, nên hắn mơ hồ còn có chút sợ hãi đối với
Lăng Phong. Về sau lại truyền đến tin tức Lăng Phong đối chiến cùng đại
trưởng lão rồi rời khỏi Băng gia, Bách Thanh càng cho rằng mình không
phải là một nhân vật cùng đẳng cấp với Lăng Phong.
Lăng Phong nhận ra hắn có chút khẩn trương nên cố ý cười nói:
- Bách chấp sự, còn chưa chúc mừng ngươi thăng chức đó.
- Thủ tịch, ngài đừng chê cười ta!
Bách Thanh đi phía trước dẫn đường cười khổ nói:
- Ta chính là "trong núi không hổ, hầu tử xưng vương". Có phải vừa rồi
ngài cảm thấy kỳ quái khi tu vi của những thủ vệ ngoài cửa thành lại yếu đến vậy không?
- Không sai, với thực lực của bọn họ, nếu như
Giản gia cùng với Hạ gia tấn công tới, sợ rằng căn bản không tạo nên
chút tác dụng ngăn cản nào?
Lăng Phong kỳ quái hỏi, dù cho đối thủ cử những binh lực yếu kém nhất tới đây thì những người đó cũng ko thể đối phó nổi.
Bách Thanh lại cười khổ đáp:
- Cũng không phải những người có thực lực mạnh đã chết trong chiến đấu
lúc trước, mà hiện tại họ đang ở trong Cung Phụng Các để bảo tồn thực
lực. Đám thủ vệ kia bất quá chỉ có tác dụng ngăn cản thương hộ và người
thường tiến vào thành để tránh cho họ bị vạ lây mà thôi. Hiện tại nhân
mã tinh anh của hai nhà Giản Hạ đều đã tụ tập hết bên trong thành, căn
bản cũng không trông cậy vào họ có thể tạo nên tác dụng ngăn cản gì. Cho dù là chúng ta thì cũng chỉ phòng ngừa có kẻ nhân lúc cháy nhà đi hôi
của, chứ khi gặp phải cao thủ chân chính, chúng ta trừ mỗi việc phát ra
cảnh báo cũng không thể làm được gì khác.
Nghe thấy tình hình đã nghiêm trọng đến mức đó, Lăng Phong cũng trở nên nghiêm túc:
- Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, ngươi hãy nói cho chúng ta biết!
- Nội tình cụ thể ta cũng không quá rõ, hiện tại Băng gia đích hệ bao gồm cả cung phụng đệ tử cùng với đại trưởng lão, tất cả đều đang ở trong
Cung Phụng Các, lấy thân phận của ta cũng không thể nào dẫn ngài đi vào
được.
Bách Thanh ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
- Trước tiên ta cứ dẫn mọi người đi gặp Bạch giáo quan cùng Úc phó gáo quan, hiện tại bọn họ đang ở bên trong phủ thành chủ!
Trong toàn bộ Băng gia, khiến cho Lăng Phong quan tâm nhất chính là Úc Vi,
nghe hắn nói đúng với tâm ý của mình, tự nhiên sẽ không phản đối. Dọc
đường đi, Lăng Phong thuận miệng hỏi một số chuyện phát sinh gần đây ở
Băng Phong thành, càng nghe lại càng nhíu mày.
...
Bên trong phủ thành chủ của Băng gia.
Úc Vi ngồi ở ghế chủ vị, Bạch Nham đứng bên cạnh, đằng sau là ba gã cung
phụng đệ tử. Trên ghế khách là một trung niên nhân tuổi chừng bốn mươi,
dưới cằm là một bộ râu dài màu đen phiêu dật, bên cạnh hắn phân biệt có
hai lão giả thần tình lạnh lùng đứng đó. Người trung niên chậm rãi nhấp
một ngụm trà, chốc chốc lại dùng nắp chén gạt đi vụn lá trà trôi nổi bên trong chén.
Lẳng lặng chờ một lát, Úc Vi lạnh lùng nói:
- Giản thành chủ, rốt cuộc ngươi đến là vì chuyện gì, không ngại thì nói rõ đi!
- Ha ha!
Thành chủ Dạ Lạc thành Giản Phưởng đặt chén trà xuống:
- Úc giáo quan nóng ruột như vậy, ta cũng nói thẳng luôn. Quý phương
trong lòng có nghi hoặc khi lần này chúng ta cùng Hạ Luân thành bắt tay
mà tới hay không?
- Hừ!
Cười lạnh một tiếng, Úc Vi nói:
- Việc này thì có gì mà phải nghi hoặc, song phương chúng ta giao thủ
nhiều năm, nếu có cơ hội, Băng Phong thành chúng ta nhất định sẽ dốc hết binh lực tiêu diệt Dạ Lạc thành ngươi!
Giản Phưởng cười gượng vài tiếng:
- Úc giáo quan thực là ngay thẳng, nói như vậy, hai nhà chúng ta tuy rằng va chạm không ngừng, nhưng cho tới nay cũng chưa từng xé rách da mặt
nhau, đệ tử dưới trướng tuy nhiều lần giao thủ, nhưng cho tới bây giờ
cũng chưa từng đả thương tới hạch tâm, điểm ấy chung quy các người cũng
nên thừa nhận chứ?
Úc Vi nhíu mày, không kiên nhẫn nói:
- Giản thành chủ, ngươi có gì muốn nói thì nói thẳng đi, không cần phải quanh co lòng vòng!