Tinh Ngự

Chương 586: Q.4 - Chương 586: Sở thức phi nhân.






Phong khí như ngân hà, Thần Bắc Khiếu ngưng tụ toàn bộ phong lưu, một vòng rung động sóng gợn huyền bí ảo diệu lan truyền, khiến thân thể hắn giống như lỗ đen vũ trụ, tản mát thần bí vô cùng vô tận.

- Định!

Lăng Phong chợt quát, tức thì sinh ra niêm lực cường đại, khiến hư không biến thành thực chất, trực tiếp đọng lại bất động.

- Đại ca!

Lúc này, Khải Ân đằng sau thét lên một tiếng kinh hãi, xung quanh thân thể hắn tản mát ra quang mang vàng chói lọi đan xen. Quang mang bắn lên cao, cùng với ba động thần lực nhóm người Kiều Kiều thi triển kết nối thành một đạo, giống như ngọn núi sừng sững, mặc cho cuồng phong bên ngoài có gào thét như thế nào cũng không thể lay chuyển được.

Nhưng là, Thần Bắc Khiếu thực giống như quái vật đủ thực lực thôn phệ cả thiên địa phát ra lực hút dường như vô cùng vô tận, khiến thân thể bọn họ có chút không ổn định.

Ánh mắt Lăng Phong khẽ động, đột nhiên phất tay gương lên, bảy đạo kiếm ảnh phụt ra, ong ong rung động tạo thành một lao lung nửa cung tròn:

- Liệt!

Một tiếng rống giận, thiên địa đóng băng.

Từ bảy thanh kiếm ảnh bắn ra bảy tia sáng cắt xuyên vạn vật, Lăng Phong hơi bấm tay, bảy tia sáng như bị bàn tay vô hình điều khiển, sinh ra khiếu âm bén nhọn đáp lại.

Mỗi một tia sáng đều nổ bắn ra mấy trăm trượng, trực tiếp cắt đứt lực hút cường đại vô hạn. Trong sát na, chỉ nghe tiếng gió rít không dứt bên tai, trong thanh thúy lại có vẻ hỗn loạn, giống như trong không trung đang tấu lên một khúc tang hồn.

- Hừ! Ngươi làm như vậy là có thể ngăn cản được Nạp Thiên Lưu Quang của bản Thần vương sao? Thực sự quá mức tự đại!

Thần Bắc Khiếu lạnh lùng cười, trên khuôn mặt rất lớn hiện lên vẻ dữ dằn, tay phải đột nhiên dâng cao, sau đó hung hăng áp mạnh về phía Lăng Phong.

- Trấn!

Thiên khung mang mang, vô số tinh quang lập lòe bất định, bỗng nhiên một đạo chưởng ảnh như có thể cắt rời trời cao, đánh nát chư thiên, trực tiếp xé rách bầu trời, hạo nhiên cuồng liệt hạ xuống.

Một kích kia, áp bức hư không ào ào nổ tung, sinh ra bạo âm không ngừng nghỉ, không khí cũng bị áp súc cường liệt biến thành mũi tên sắc nhọn.

Vèo vèo vèo...

Chúng mang theo lực lượng cường đại, giống như vẫn thạch cửu thiên, mỗi một cây đều đâm sâu xuống dưới lòng đất, đại địa rách thủng lỗ chỗ.

Một mảnh hỗn loạn!

- Kết trận!

Đối mặt với công kích không hề kém hơn so với trời long đất lở, biểu tình Lăng Phong càng thêm lãnh tĩnh, hắn nhàn nhạt mở miệng cười, chỉ thấy chỗ mi tâm hắn có một đạo huyền quang, giống như dòng chảy.

Trong huyền quang có chút quang mang hình hoa tuyết bay ra, rất nhanh khiến đầu ngón tay của hắn tạo thành chỉ sáu năm màu. Thần mang trong mắt Lăng Phong bỗng dưng tăng vọt:

- Toái!

Huyền quang năm màu hội tụ, vẻn vẹn chỉ là ngón tay điểm ra. Một ngón tay này lay động chính diện, vô luận Thốn Kích Quyết, Vô Cốt Nhu Thân hay là Kiếm Điển, Lăng Phong đều không sử dụng, hoàn toàn chỉ là lực lượng thuần túy...

Thuần túy, do nguyên trận tụ hợp mang đến lực lượng!

Hôm nay, tụ họp lực lượng nguyên trận năm hệ gia nhập, uy lực quái hạp cường đại tới mức không thể tưởng tượng. Lăng Phong làm chủ nhân của nó, tự nhiên có thể sử dụng toàn bộ lực công kích, cho dù thiên địa tan vỡ, hắn cũng không chút hao tổn.

Một ngón tay này điểm ra, một đạo chỉ mang mấy trăm trượng theo thế bộc phát, dọc theo đường đi tầng tầng lớp lớp, nát bấy không biết bao nhiêu tầng không gian.

Thần Bắc Khiếu đối diện bỗng dưng thần tình đại biến, biểu tình bình tĩnh thong dong từ đầu tới giờ đã biến mất không còn, thay vào đó là kinh khủng phát ra từ sâu trong nội tâm:

- Này, đây là...

Ầm...

Thần quang kinh thiên động địa rơi vào, vậy mà chỉ là bàn tay to lớn đánh vào tường đồng vách sắt, Lăng Phong không hề xuất hiện một chút tổn thương.

Không đợi mọi người kinh hô, biến hóa lại nổi lên.

Đạo thần mang năm màu đột nhiên như lưu thủy tràn ra, dọc theo bàn tay to lớn biến hóa cực nhanh, giống như chiếc bao tay, nhìn qua xinh đẹp kỳ huyễn vô hạn, tràn ngập vẻ...Vô hại!

Nhưng là, dưới biểu tượng này, con mắt Thần Bắc Khiếu càng trừng lớn, đồng thời trên mặt Lăng Phong nhiều hơn một tầng minh ngộ.

Một tầng quang mang nhàn nhạt không nói rõ ý vị từ từ hiện lên trên mặt Lăng Phong, hắn mở thần khẩu, nhẹ giọng nói:

- Ta nói, cần phải vỡ, vậy thì vỡ...Nên trôi qua, chắc chắn biến mất!

So sánh với khí tức gần giống phán quyết vạn vật khi Thần Bắc Khiếu xuất hiện, tạo cảm giác không được tự nhiên, mà bây giờ, Lăng Phong lại có thể bù lấp khiếm khuyết này, càng thêm phù hợp với vận hành thiên đạo.

Một lời phát ra, thiên địa biến đổi đột ngột.

Quang lưu bay lượn trên không trung đột nhiên đọng lại, bàn tay chỉ ong ong rung động, khó khăn hạ xuống cũng đọng lại. Tất cả, tất cả, đều như là khe được luân âm, nhìn thấy bản tâm.

Đọng lại!

Huyền quang năm màu tràn ngập thế giới, dưới phiến quang mang này, cự chưởng, quang lưu quyển động đều biến mất.

- Đại sáng thế thần quang!

Thần Bắc Khiếu bỗng nhiên rít gào, trên khuôn mặt tràn ngập vẻ sợ hãi vô cùng vô tận:

- Dĩ nhiên là đại sáng thế thần quang! Ngươi không phải bị chúng ta tiêu diệt rồi sao? Sao có khả năng xuất hiện? Không có khả năng! Không có khả năng!

Trong lòng Lăng Phong khẽ động, trong mi tâm hiện lên một đoàn huyền quang, ngay sau đó là thân ảnh Sang Sư hiện lên. Biểu tình trên mặt hắn rất kỳ lạ, như buồn, như vui, lại tựa hồ càng nhiều hồi ức.

- Sư huynh, đã lâu không gặp!

Câu nói phát ra từ trong miệng Sang Sư như trời long đất lở, kích phát một mảnh ba đào.

- Là ngươi...Sang?

Biểu tình kinh khủng trên mặt Thần Bắc Khiếu chậm rãi bình tĩnh trở lại, dừng lại trên hư ảnh Sang Sư, trong ánh mắt sáng dần:

- Ngươi quả nhiên không hổ là đệ tử thương yêu nhất của lão già năm đó! Cho dù chúng ta liên thủ cũng không thể triệt để giết chết ngươi! Lão già thực sự bất công, chỗ tốt gì cũng cho ngươi!

Trên mặt Sang Sư dần dần hiện lên vẻ thanh tĩnh, ánh mắt nhìn Thần Bắc Khiếu mang theo một tia thương hại, một tia thống hận, một tia phức tạp khó hiểu.

Lăng Phong lẳng lặng nhìn bọn họ đối thoại, những bí ẩn trong lòng không câu trả lời mà giải. Thảo nào ngôn ngữ của Sang Sư đối với cái gọi là cường giả trên khối Thần Vẫn đại lục này chung quy rất coi thường, khó trách tài nghệ luyện chương của hắn lại thâm hậu tới như vậy, nhất là tri thức căn bản ngưng tụ nhiều huyền bí tới vậy...

Nguyên lai, tất cả là như thế, Sang Sư chính là người cùng một tầng thứ với bát đại Thần Vương!

- Hừ! Sang, ngươi cho là bằng vào lực lượng của ngươi ngày hôm nay có thể đủ nhấc lên sóng to gió lớn gì sao? Ngươi bất quá chỉ là linh hồn thể, chẳng lẽ còn nghĩ truy cứu đối với những chuyện ngày xưa?

Thần Bắc Khiếu uy hiếp nói:

- Chỉ cần ngươi giao ra thứ sư tôn nghiên cứu đạt được, ta đảm bảo sinh mạnh của ngươi không có việc gì!

Sang Sư hơi lắc đầu, trong biểu tình vẫn là thâm trầm bi an, vẻ bi an không phải là Thần Bắc Khiếu trước mắt làm càn, mà bi ai ngày xưa sư tôn nhìn nhầm.

Hiện nay, trên đại lục chỉ biết Thần vương có tám người, rất ít người biết được, tám ngươi nay chính là do một sư tôn suy nhất dạy dỗ!

Bao gồm cả bản thân Sang Sư cũng đều từ một Sư tôn duy nhất kia!

Năm đó, vì thế giới của bọn họ phát sinh biến loạn lớn, rơi vào đường cùng, sư tôn mang theo chín đệ tử cùng với các cường giả thủ hạ, phá vỡ vách ngăn không gian tiến vào phiến lãnh thổ này.

Lúc đó Thần Vẫn đại lục vẫn trong trạng thái mông muội, nhân loại sinh hoạt nơi đây chưa hề khai phá văn minh, nhưng là, nơi này dư thừa thần lực phi thường!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.