Tinh Ngự

Chương 82: Q.3 - Chương 82: Thà gặp minh thần, chớ gặp Lăng Phong.






Đại yến vương thất!

Lần trước yến hội tổ chức trong vương cung bởi vì Lăng Phong ngoài ý muốn bị đâm nên kết thúc, hiện tại bởi vì sứ giả Áo La mà lại tổ chức một yến hội khác, trong khoảng thời gian ngắn liên tiếp tổ chức hai cuộc, trước kia tại Tinh Lam thành có thể coi là hiếm có.

Theo thường lệ, sau khi chịu đựng Ny Khả "dằn vặt" một phen, Lăng Phong mới thoát ra khỏi Đa Bảo Các. Có vết xe đổ khi trước, Ny Khả thậm chí còn muốn ba người Diệp Lạc hộ tống Lăng Phong đi vào vương cung, Lăng Phong sợ nhảy dựng lên vội vàng cự tuyệt, sau khi khuyên can mãi không được, cuối cùng đành đưa ra "Pháp ấn" mà Mạch Kha ban tặng, Ny Khả mới không cam lòng để hắn rời đi.

Sai khi đưa ra Kim Long Lệnh cho thị vệ vương cung, Lăng Phong được cung kính mời vào phòng khách yến hội.

Vừa nhìn đến, Lăng Phong đã cả kinh, hắn biết mình đến sớm, lọt vào trong tầm mắt đều là những người trẻ tuổi, niên kỷ lớn nhất cũng không vượt quá ba mươi, một số trong đó còn là thiếu niên. Bọn họ túm năm tụm ba, nhẹ giọng nói chuyện, nhìn thấy Lăng Phong tiến vào, họ cũng chỉ giương mắt nhìn chứ không có người chủ động đến bắt chuyện.

- Vị tiên sinh này, xin chào, không biết tiểu nữ tử có vinh hạnh được biết gia huy của ngài hay không?

Một thiếu nữ sắc mặt hồng thuận cầm theo một ly rượu đi tới trước người Lăng Phong, ưu nhã hỏi.

Gia huy? Lăng Phong ngây ra một chút sau đó lắc đầu nói:

- Ta không có gia huy!

Nghe vậy, thiếu nữ chợt lộ ra thần tình xem thường, ngay cả nói một tiếng cho có lệ cũng lười, lập tức xoay người rời đi.

Lăng Phong thấy thần tình của nàng chợt lạnh lùng, cảm thấy có chút mạc danh kỳ diệu, bất quá hắn cũng lười dây dưa cùng những người nhàm chán này, trực tiếp vươn lấy một ly rượu rồi ngồi vào bàn điểm tâm ăn như lang thôn hổ yết. Từ sau khi tu vi tiến vào lục tinh, khí huyết toàn thân hắn lúc nào cũng ở dao động với một tần suất vi diệu, phảng phất như nước bi đun sôi, mỗi một lần khí huyết sôi trào đều có đại lượng mồ hôi bốc ra từ lỗ chân lông trên cơ thể, mà mỗi một lần mồ hôi bốc lên, đều mang theo một lượng lớn năng lượng, cho nên hắn cũng rất dễ cảm thấy bị đói.

Lăng Phong biết đây là kết quả sau khi tu vi tiến bộ, khí huyết toàn thân được ngưng luyện thêm một bước, chỉ cần vượt qua giai đoạn này, khí huyết toàn thân hắn sẽ trở nên giống như mới sinh, thuần túy tự nhiên khi của trẻ con mới sinh, sau này điều khiển chân lực sẽ càng thêm thuận lợi! Cho nên tuy hắn có thể tùy thời khống chế cho khí huyết ngừng chuyển hoán, nhưng hắn cũng không có ý định làm như vậy.

Thấy hắn ăn uống không chút che đậy, vài thiếu niên trang phục tinh xảo ở bên cạnh cũng lộ ra thần tình khó chịu, né tránh ra xa hắn. Như thế lại vừa vặn đúng với ý của Lăng Phong, vừa nhìn thấy những thanh niên đều là đóa hoa trong lồng kính như vậy, hắn cũng không có tâm tư kết giao cùng những người này.

- Hài, vị huynh đệ này, làm quen một chút, ta là Vũ Mộ Xuân!

Từ bên cạnh Lăng Phong đột nhiên chui ra một thiếu niên kháu khỉnh béo tốt, vương tay ra hướng về phía Lăng Phong. Thấy Lăng Phong lộ ra thần sắc kinh ngạc, hắn gãi gãi đầu, hướng về phía những thiếu niên túm năm tụm ba bên cạnh lải nhải nói:

- Đám gia hỏa mắt mọc trên đầu này sẽ không nguyện ý kết bạn cùng chúng ta đâu, trong mắt bọn họ, những tân tấn quý tộc như chúng ta chính là nhà giàu mới nổi, căn bản không đáng nhắc tới!

Lăng Phong có chút hứng thú, hiếu kỳ hỏi:

- Thế nào là tân tấn quý tộc?

Kỳ quái liếc mắt nhìn Lăng Phong, Vũ Mộ Xuân bĩu môi nói:

- Chẳng lẽ ngươi không phải là tân tấn quý tộc sao? Vừa rồi chính tai ta còn nghe thấy nữ tử Tương gia đến nịnh hót hỏi ngươi, nếu như ngươi không có gia huy, tự nhiên chỉ có thể là tân tấn quý tộc.

"Nữ tử Tương gia" trong lời Vũ Mộ Xuân hẳn là chỉ nữ tử vừa rồi còn dò hỏi gia huy Lăng Phong, Lăng Phong vẫn có chút không rõ, nói bóng nói gió một hồi mới biết được. Nguyên lai quý tộc Tinh Lam công quốc phân làm hai giai tầng, một là quý tộc lâu đời, người sáng lập những gia tộc này đại đa số đều là những thần tử năm đó có công đi theo quân chủ khai quốc Tinh Lam chinh chiến tứ phương, lịch sử tồn tại của gia tộc bọn họ lâu dài, đều có gia huy làm tiêu chí cho thân phận của gia tộc. Một phần còn lại chính là gia tộc của những thần tử những năm gần đây lập nhiều công lao cho công quốc, hoặc là do một số cường giả đạt tới tu vi bát tinh đỉnh phong sáng lập nên. Bộ phận những gia tộc này bởi vì thời gian thành lập chưa đến trăm năm, cho nên đều chưa có gia huy của riêng mình.

Quý tộc lâu đời không chỉ được hưởng thụ đãi ngộ tôn vinh địa vị, gia tộc còn có thể nuôi dưỡng một lượng tư binh, đồng thời có được điền sản, so ra, tân tấn quý tộc còn kém xa mới bằng được.

Có thể tham dự yến hội lần này đều là những người có thân phận trong giới quý tộc, gia tộc của Lăng Phong không có gia huy, như vậy tự nhiên chỉ có thể là tân tấn quý tộc . Sau khi hiểu rõ được mấu chốt trong đó, Lăng Phong thản nhiên cười, cũng không thích tranh cãi vô vị cùng hắn:

- Ngươi nói không sai!

- Ta biết mà!

Vũ Mộ Xuân đĩnh đạc vỗ vai hắn, dáng dấp như một lão đại ca nói:

- Chúng ta mặc dù là tân tấn quý tộc, thế nhưng chỉ cần bản thân không ngừng nỗ lực, giữ cho gia tộc trăm năm không suy yếu, đến lúc đó tự nhiên sẽ nhận được gia huy, hà tất phải học theo kiểu bợ đỡ như nữ nhân kia!

Hắn khinh thường nhìn về phía nữ tử họ Tương trong đám thiếu niên khẽ "phì" một tiếng.

Tân tấn quý tộc cũng có thể thông qua đám cưới cùng với những quý tộc lâu đời để thu được "gia huy" cả đối phương, đây cũng có thể coi là một đường tắt để cho bản thân được thăng cấp. Thiếu nữ họ Tương kia chính là có chủ ý này, cho nên khi nghe Lăng Phong không có gia huy mới bày ra bộ dáng lạnh lùng lãnh đạm như vậy.

- Được rồi, ngươi còn chưa nói tính danh của ngươi cho ta biết đâu đấy?

Vũ Mộ Xuân cũng học theo bộ dáng của Lăng Phong, ăn uống như là ngày thường trong gia tộc chưa bao giờ được ăn mỹ vị, lên tiếng hàm hồ hỏi.

- Ta là Lăng Phong.

- Hả, Lăng... Lăng Phong?

Vũ Mộ Xuân mở trừng con mắt, một cái bánh nằm gọn trong miệng nhưng không thể nuốt xuống, làm cho hắn nhìn giống như con cóc đang ngẩng cổ, bộ dáng vô cùng buồn cười.

- Ừm, sao thế?

Lăng Phong có chút mạc danh kỳ diệu.

- Ực!

Hung hăng nuốt cái bánh xuống, Vũ Mộ Xuân hoảng sợ lui lại vài bước, va vào chiếc bàn làm cho chén đĩa rơi xuống vỡ loảng xoảng. Hắn nhìn Lăng Phong tựa như nhìn một quái thú thời tiền sử, sợ hãi rống lên:

- Ngươi là Lăng Phong, Lăng Phong trong "thà gặp minh thần, chớ gặp Lăng Phong"?

Lăng Phong khó hiểu nhìn hắn:

- "Thà gặp minh thần, chớ gặp Lăng Phong", đây là cái gì vậy?

- Lão lục! Lão đầu tử dặn chúng ta không nên gọi đệ tới đây, sao đệ biết mà chạy tới?

Đúng lúc này, phía cửa phòng khách yến hội vang lên tiếng nói oang oang của Lô Sâm. Lăng Phong quay đầu nhìn lại, không dây dưa cùng Vũ Mộ Xuân nữa, cười nói:

- Nhị sư huynh, Ngũ sư huynh!

- Ha ha, không phải nói nữa, lão Lục nhất định là nghe thấy tối nay mỹ nữ như mây, không kiềm chế được nên mới rục rịch mò đến!

Cảnh Vân cười hắc hắc liếc nhìn bốn phía vài lần, trong miệng lẩm bẩm:

- Quả nhiên là mỹ nư như mây, tên gia hỏa Tang Phi kia quả thực không có gạt ta!

Nghe khẩu khí của hắn, vẻn vẹn chỉ có hai ngày, chẳng những hiềm khích lúc trước cùng với Tang Phi đã tiêu tan, mà thậm chí đã có hơi hướng của một cặp lang sói. Chỉ cần vừa nghĩ tới Tang Phi lạnh tựa băng sơn dưới sự khai sáng của Cảnh Vân mà có vẻ mặt sở khanh, Lăng Phong đã cảm thấy buồn cười không thôi.

- Tứ sư huynh đâu, vì sao còn chưa thấy hắn tới?

Thấy sư huynh đệ Lăng Phong đứng tụ lại thành một nhóm, lúc lâu sau, Vũ Mộ Xuân mới hồi phục tinh thần lại, có chút không thể tin được nói:

- Lăng Phong? Thực sự là Lăng Phong kia sao? Ta dĩ nhiên lại cùng hắn nói chuyện lâu như vậy? Ta còn chế giễu hắn không nên đi nịnh hót những quý tộc lâu đời? Ông trời của ta ơi, ta đã làm những việc gì vậy?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.