Liên hoa run rẩy nghênh chiến ngân quang, "Bá bá" hai tiếng, liên hoa vỡ nứt ra, vòng tròn khí lãng vô hình cường đại bạo tạc từ trung tâm quét ngang sang bốn phía!
Trung tâm ngân quang, Hằng Trùng cảm thấy như bị vài tên cửu tinh liên thủ đánh ra một kích, cho dù bản thân đã là Thánh Vực nhưng không sử dụng ' Vực' tuyệt đối không chịu nổi cường độ công kích bậc này!
Oanh!
Ngân quang vỡ thành vô số quang điểm. Hằng Trùng thân thể hơi có chút chật vật từ trong ngân quang thoáng hiện. Cước bộ loạn choạng bất ổn!
Ở trong trong ánh mắt chấn động của mọi người, hắn thoáng sửa sang lại dung mạo, thoải mái nói:
- Ngươi thắng!
Tuy rằng kết quả như vậy là do bản thân không hề dùng 'Vực', chân lực cũng áp chế ở dưới bát tinh thế nhưng Lăng Phong có thể thắng được bản thân chính là sự thực. Hắn hiếu kỳ mà hỏi:
- Một chiêu kiếm khí biến hóa kia của ngươi đích thực không tệ, tên gọi là gì?
- Chiết Liên Thiểm!
- Chiết Liên Thiểm, Chiết Liên Thiểm!
Thì thào nói hai lần cái tên này, Hằng Trùng cười ha ha:
- Tên hay!
Nói xong, hắn huýt một tiếng dài, thân hình đột nhiên tiêu thất:
- Hôm nay đánh một trận, lấy được nhiều lợi ích! Tiểu hữu, có duyên sẽ gặp lại!
Trông thấy hắn thân ảnh lóe lên rồi tiêu thất, Lăng Phong hơi lộ ra một tia hâm mộ: thoắt ẩn thoắt hiện, đây mới thực sự là bản sắc phong phạm cường giả sao?
Thoáng suy tư trong chốc lát, tổng kết một phen kinh nghiệm chiến đấu vừa rồi, Lăng Phong lộ ra dáng tươi cười thoả mãn. Nếu không có Hằng Trùng nói về dùng thần ngự kiếm một phen, Lăng Phong sử dụng Chiết Liên Thiểm cũng không thể tạo nên cảnh tượng oanh động này, càng không thể huyễn hóa ra hai đóa liên hoa!
Kiều Sâm Đặc lộ ra vài phần không đành, hắn biết tính tình Hằng Trùng, vì vậy cũng không có mạnh mẽ giữ lại. Tối hôm qua khi thương nghị. Nguyên bản Kiều Sâm Đặc muốn mời Hằng Trùng phối hợp trợ giúp Lăng Phong tạo thế. Tốt nhất khi tỷ thí chỉ thắng một đường. Kết quả cuộc tỷ thí này không cần Hằng Trùng khiêm nhường, đơn luận kiếm thuật thậm chí Lăng Phong còn chiếm chút thượng phong!
Đáp xuống đất, Lăng Phong sửng sốt, mọi người ở Sư Tâm Đường đều dùng một loại nhãn thần cuồng nhiệt nhìn về phía hắn. Còn không chờ hắn kịp hiểu, Lô Sâm sư huynh đệ ba người liền chạy tới đây, bắt lấy tay chân Lăng Phong tung lên không trung, Cảnh Vân hét lớn:
Đoàn người hơi trầm mặc, rồi lập tức bộc phát ra một tiếng thét kinh thiên động địa:
- Giáo quan! Giáo quan! Giáo quan!
Âm thanh vang vọng cả thương khung!
Muốn hỏi dân chúng ở Áo La đế quốc yêu thích nhất là dạng người gì, không thể nghi ngờ chính là anh hùng, anh hùng cùng với cường giả trong truyền thuyết là được nhiều người hâm mộ nhất.
Đánh bị thương Thánh Vực cường giả Tất Phong, trên vương yến đối chiến Tần Chính, dẫn động Hằng Trùng tới cửa tới khiêu chiến, một loạt sự tình này phát sinh làm danh tiếng Lăng Phong trong nháy mắt lan truyền khắp Thần Vẫn đại lục! Nếu như muốn bình chọn nhân vật phong vân năm 35595 lịch Thần Vẫn mà nói. Lăng Phong chỉ sợ sẽ dùng ưu thế tuyệt đối đứng đầu!
Kiều Sâm Đặc sau khi Hằng Trùng rời đi, liền đến gặp Mạch Kha thương nghị. Dù sao hiện tại Lăng Phong danh tiếng đã truyền ra, vậy cũng không cần phải tiếp tục che che giấu giấu, dù sao Lăng Phong lĩnh mệnh tham gia Thương Khung Hội Chiến, sớm muộn gì người ta cũng biết, còn không bằng hành sự càng cao càng tốt! Như vậy, sau này Võ Thần Phong cũng phải cố kỵ một chút.
Vì vậy, dưới sự thúc đẩy của lực lượng hành chính Tinh Lam công quốc, danh tiếng Lăng Phong đã đạt tới mức đỉnh phong!
Khi vô số tu luyện giả đem Lăng Phong coi là mục tiêu nỗ lực, nhưng cũng có không ít người không phục, đều là người trẻ dựa vào cái gì mà ngươi lại đè đầu cưỡi cổ ta? Tâm tình như vậy xuất hiện hầu hết ở những gia đình võ học thâm sâu, những người trẻ tuổi truyền thừa bất phàm, bọn họ âm thầm hạ quyết tâm sẽ khiến Lăng Phong đẹp mặt ở trong Thương Khung Hội Chiến!
Không thể không thừa nhận, câu nói kia của Tần Chính tạo nên tác dụng không nhỏ. Ít nhất tạo thêm cho Lăng Phong không ít địch nhân!
Nương theo tuyên truyền tạo thế cho Lăng Phong, công quốc Tinh Lam tuyên bố một tin tức. Nội dung tin tức chủ yếu là muốn thu thập một ít tài liệu, trong đó có một số tài liệu hiếm có khó tìm, thí dụ như long cốt thảo, xà văn cương tâm các loại. Bất quá đối với đại đa số mọi người, việc này bất quá chì là chút nhạc đệm hoàn toàn không chút quan trọng trong cuộc sống của họ mà thôi.
Bởi diện tích rộng, thực lực các phương rắc rối phức tạp, những năm trước kia có một số nhiệm vụ mạc danh kỳ diệu cũng không thấy ít. Nhỏ thì giúp vị đại thủ lĩnh một thế lực tìm kiếm sủng vật mất tích. Lớn thì tìm người hoàng thất bị lưu vong về đội vương miện. Công quốc Tinh Lam năm nay tuy rằng phát sinh rất nhiều đại sự, khiêu khích nhiều sự chú ý, nhưng vẫn còn chưa đủ phân lượng để mọi người quan tâm việc vặt vãnh này.
Chỉ có vài người hữu tâm là chú ý tới tin tức này.
Trong hoàng cung Áo la, Mộc Vũ Lâm nhàn nhạt cười, trong tay nắm một phần văn kiện. Ngọc thủ chậm rãi chỉ lướt trên văn kiện. Lập tức, nàng nhìn về phía thị nữ trước mặt:
- Đây là tin tức gần đây nhất?
- Đúng vậy!
Thị nữ hoạt bát nói:
- Tiểu thư, phần tin tức này là Áo La Thương Hội công khai tuyên bố.Văn kiện cuối cùng của ta là từ phân hội Tinh Lam bên kia truyền đến, hơn nữa Tinh Lam công quốc cũng tuyên bố một tin tức đồng dạng.
Yên lặng nhắm mắt tự hỏi một lát, Mộc Vũ Lâm lộ ra một tia mỉm cười, phảng phất như thấy được đồ yêu thích, nàng lẩm bẩm nói:
- Thật là có ý tứ, long cốt thảo loại tài liệu trân quý này nương theo thi thể long thú mà mọc lên, thu nạp năng lượng khổng lồ trong long cốt, người bình thường cho dù đạt được cũng không có tác dụng gì
- Phần tin tức này trên mặt dĩ nhiên lại miêu tả kỹ càng hình dạng cùng với hoàn cảnh sinh trưởng của long cốt thảo, xem ra Tinh Lam thành thật sự có vị cao nhân nào đó!
Nàng trầm ngâm, lòng bàn tay đột nhiên xuất hiện một khối Tinh Chương, đây đúng là thứ mà Gia Liệt Áo đã tặng cho nàng --- Thực Cốt Bạo!
- Tiểu thư, Tinh Lam thành nếu có người nào khiến cho người hứng thú, không bằng người nói với đế quân để gọi hắn về đây là được.
Thị nữ nhịn không được nói vậy. Trong giọng nói của nàng đối với Áo La đế quân có chỗ bất kính. Giống như Áo La đế quân là một hạ nhân có thể tùy ý rầy la! Vậy mà Mộc Vũ Lâm cũng không có trách cứ nàng, dường như cảm thấy đây là việc đương nhiên.
- Không cần, một cây hoa đẹp nếu như chuyển sang trồng nơi khác thường thường sẽ không còn tươi đẹp như trước nữa!
Mộc Vũ Lâm hơi thở dài, trên mặt thậm chí còn có ý phiền muộn nói không nên lời, phảng phất như một con chim tước bị giam trong thâm cung, dù cho người ngoài nhìn vào thấy vinh quang ra sao, nhưng bi ai trong đó lại chỉ có mình mình biết.
- Lão sư, người xem phần tin tức này.
Một người thanh niên vóc dáng cao to, trên đầu mang mũ não đang vội vàng chạy vào trong sân, tay quơ quơ văn kiện.
- Miểu nhi, vi sư đã nói với ngươi bao nhiêu lần, gặp chuyện gì cũng phải bình tĩnh, thế nào mà vẫn như trẻ con vậy?
Ở giữa sân, một lão giả khuôn mặt cao thượng, đầu đầy sợi bạc cười mắng một tiếng, hắn nhẹ nhàng buông tài liệu trong tay, động tác uyển chuyển liền mạch nói không nên lời.
- Dạ. Lão sư!
Thanh niên tên Vi Miểu le lưỡi. Hắn hưng phấn mà nói:
- Là về tin tức bên Tinh Lam thành, lão sư ngài không phải bảo con tùy thời quan tâm đến tin tức ở đó sao? Ngày hôm nay con ở Lục Liễu phân hội thấy một tin tức truyền từ bên kia đến!
- A?
Lão giả tóc bạc cũng cảm thấy hứng thú, hắn tiếp nhận văn kiện trong tay thanh niên, chậm rãi xem qua một lượt biểu tình liền nghiêm túc lại, lại xem tỉ mỉ một lần nữa sau đó chậm rãi khép văn kiện, khẽ nhắm mắt.
Vi Miểu biết đó chính là thói quen của sư phó, không dám đã quấy rầy hắn vào lúc này, chỉ thúc thủ cung kính đứng ở một bên, trong ánh mắt nhìn về phía lão sư tràn ngập kính ý. Theo lão giả nhiều năm như vậy, hắn cảm nhận được danh vọng rất lớn của lão sư! Đi đến chỗ nào, bất luận là thế lực cường đại gì đều đối với lão sư cung kính, không dám không tuân theo, cho dù là cường giả Thánh Vực đỉnh phong khi đối mặt với lão sư cũng phải cúi đầu! Bởi vì:
Lão giả đứng ở trước mặt bọn họ tên là Hải Tư Lam!
Phóng nhãn khắp Áo La đế quốc Thuật Luyện Sư duy nhất sở hữu xưng hào "chí cấp", được xưng là Thuật Luyện Sư cường đại nhất sau " Phù Thánh" bốn trăm năm nay! Dù cho ngay cả Áo La đế quốc khi đối mặt với lão sư cũng chỉ có thể dùng thái độ cung kính mời chào, mà không dám sử dụng bất luận thủ đoạn ép buộc gì!
Một lúc lâu, Hải Tư Lam mở đôi mắt.
Vi Miểu từ trong mắt lão sư nhìn thấy một tia mê hoặc! Mê hoặc? Loại thần sắc này làm sao có thể xuất hiện trong mắt lão sư? Ở trong cảm nhận của hắn. Lẽ nào phiến đại lục này còn có chuyện gì làm lão sư không giải thích được sao?
- Miểu nhi, với tin tức trên phần văn kiện này, ngươi thấy thế nào?
Mang theo ý tứ kiểm tra, Hải Tư Lam nhìn về phía ái đồ.
Vi Miểu tâm thần chấn động, nỗ lực sưu tầm tất cả tri thức trong đầu. Hắn biết, dù cho bản thân có trả lời sai đi chăng nữa, lão sư cũng sẽ không trách mình, nhưng mà bản thân không muốn từ trong mắt lão sư thấy một chút thần sắc thất vọng nào!
Được một lát, hắn mới thăm dò hỏi:
- Năm xưa đệ từng theo ngài ở tại sát biên giới Vô Tận Hoang Nguyên tìm đến một khu đầm lầy, bên trong lại có một bộ hài cốt long thú, mà lúc đó lão sư ngài hái một gốc thực thảo hoàng sắc. Lúc đó đệ tử có hỏi qua thứ ngài lấy là cái gì, ngài thoáng nói một câu "Long Cốt Thảo", đồng thời nói với đệ tử, hiện nay tu vi chưa đủ, còn chưa tới lúc biết đến Long Cốt Thảo.
Thấy Vi Miểu chậm rãi mà nói, Hải Tư Lam khen ngợi toát lên vẻ vui mừng:
- Cố tình làm khó ngươi rồi, năm đó vi sư chẳng qua chỉ nói đơn giản một câu, không nghĩ rằng ngươi vẫn nhớ kỹ như vậy.
Nói xong, hắn từ trong tiết văn lấy ra một bình nhỏ bán trong suốt, chiếc bình cao chừng nửa bàn tay, bên trong có chút dịch thể màu vàng, trong dịch thể có một gốc cây nhỏ. Cả gốc cây này nhan sắc đều là màu vàng. Chỉ có một cái rễ chính, bên cạnh không hề có rễ phân nhánh, cho dù là đang phong kín ở trong bình vẫn đang tản mát ra năng lượng ba động cường liệt.
- Đây là Long Cốt Thảo?
Vi Miểu lộ ra thần sắc hiếu kỳ, hơi do dự hỏi:
- Đệ tử nhớ rằng lúc đó cây Long Cốt Thảo này hẳn chỉ có một phiến lá, thế nào lại...
- Phiến lá sao?
Hải Tư Lam trên mặt tiếu ý càng đậm:
- Ngươi không thấy được những dịch thể này sao? Lúc đó vi sư chỉ dùng một ít dung dịch 'Mã Tư Lâm' để ngâm Long Cốt Thảo, nguyên bản dung dịch Mã Tư Lâm vô sắc nay lại biến thành màu vàng đất, lẽ nào ngươi không đoán được sao?
- Chẳng lẽ là do phiến lá này dung hóa vào sao?
Vi Miểu vẻ mặt kinh sợ.
"Dung dịch Mã Tư Lâm" là một loại dịch thể Thuật Luyện Sư thường dùng, nguyên liệu luyện chế có thạch tiêu, diêm thủy, các loại chất dịch ép từ một số thực vật thân củ. Quá trình luyện chế tương đối rườm rà. Cần phải trước đem những thứ nguyên liệu này trước tiên bỏ vào trong lò đun nóng, mặt khác phải có người ở bên ngày đêm không ngừng theo dõi, cứ cách một quang thời gian sẽ thêm vào một số tài liệu phụ trợ khác, tính ra tổng thể luyện chế cần phải hao phí một tháng thời gian. May là, loại công tác này người bình thường cũng có thể hoàn thành, không cần Thuật Luyện Sư tôn quý phải tự mình làm.
Dung dịch Mã Tư Lâm đại loại là được luyện chế như thế. Căn cứ theo thói quen bất đồng của mỗi vị Thuật Luyện Sư, nguyên liệu trong đó có thể khác biệt rất nhỏ, thế nhưng cuối cùng dung dịch tạo thành công hiệu không kém nhau nhiều. Đều được dùng cho việc bảo tồn nguyên vật liệu!
Thuật Luyện Sư luyện chế Tinh Chương khi dùng đến một ít tài liệu trong đó đại bộ phận có thể trực tiếp bảo tồn, thế nhưng mặt khác một ít lại cần phải thủ đoạn bảo tồn đặc thù, tỷ như các loại thực vật. Mà dung dịch Mã Tư Lâm đặc tính lớn nhất chính là "ổn định", vô luận loại vật thể nào đặt ở trong dung dịch Mã Tư Lâm đều có thể bảo trì hình thái cùng với tính chất bất biến như lúc ban đầu! Vô luận bên ngoài nóng bức hay hàn lạnh, chỉ cần dung dịch Mã Tư Lâm không có đổ xuống, nguyên vật liệu ở trong sẽ không phát sinh biến hóa.
Phương pháp điều chế dung dịch này không biết có từ lúc nào. Thế nhưng nó lại có ích rất nhiều cho toàn bộ Thuật Luyện Sư. Nguyên bản khi cần phải dùng đến một ít nguyên liệu dễ biến đổi, Thuật Luyện Sư thậm chí phải đi đến nơi sinh trưởng chờ thời cơ tốt nhất mới luyện chế được, hoặc hao tổn hết tâm tư đem nhổ về trồng. Trong đó tốn thời gian công sức phải biết, hiệu quả cũng bị hao tổn nhiều.
Có thể nói, mỗi một danh Thuật Luyện Sư khi ra ngoài, bên người hầu như đều chuẩn bị vài bình lớn nhỏ, bên trong chính là dung dịch Mã Tư Lâm, để tùy thời thu thập nguyên vật liệu mà dùng.
Từ đó có thể thấy được, Vi Miểu nhìn thấy tính chất ổn định nổi danh của dung dịch Mã Tư Lâm lại không thể bảo tồn khi chứa Long Cốt Thảo lại kinh ngạc ra làm sao!
- Long Cốt Thảo ẩn chứa năng lượng quá mức cường đại, bởi vậy dung dịch Mã Tư Lâm cũng không có thể hoàn toàn bảo trụ! Nếu muốn hoàn toàn bảo tồn nó, ít nhất cần phải có dung dịch hiệu quả tốt hơn mới được.
- Long Cốt Thảo này nghe đồn chính là nguyên liệu cần thiết cho việc luyện chế Chí Cấp Tinh Chương! Thật không biết Thuật Luyện Sư dạng nào mới xứng đáng sử dụng thần vật bậc này!
Vi Miểu biết rõ sư tôn trong lòng tiếc nuối lớn nhất chính là lão sư suốt đời tuy rằng đạt được thành tựu luyện chương rất lớn. Được người ta tôn xưng là "chí cấp Thuật Luyện Sư". Thế nhưng trên thực tế, lão sư chưa từng luyện chế một khối chí cấp Tinh Chương nào, Vi Miểu biết tiếc nuối lớn nhất trong cuộc đời lão sư là không thể tận mắt thấy Chí Cấp Tinh Chương được luyện chế!
Hắn nhịn không được trấn an nói:
- Lão sư, có thể giống trong truyền thuyết đã nói, chí cấp Tinh Chương thực sự là thần linh mới có thể luyện chế ra, trên đại lục truyền lưu chí cấp Tinh Chương bất quá đều là thần linh ban ân thôi!
Thuật Luyện Sư cực đoan mà nói chính xác là một loại chức nghiệp, bởi vì ở trong quá trình luyện chương hơi có chút sơ sẩy là có thể thất bại ngay!
Dần dà, người Thuật Luyện Sư đều dưỡng thành được một tinh thần thích truy tìm căn nguyên nguồn gốc, thậm chí là xé nhỏ sự việc ra để nghiên cứu!
Vì vậy, Thuật Luyện Sư có thể nói đều là một đám người có tín ngưỡng kiên định, bọn họ sẽ không dễ dàng sinh ra sùng bái mù quáng đối với kẻ nào. Bởi vậy cho dù là thần linh trong trong truyền thuyết bọn họ cũng dám nghi vấn! Mà một khi có ai đủ thực lực khiến cho bọn họ ngưỡng mộ, bọn họ sẽ cuồng nhiệt hơn so với bất kỳ kẻ nào.
Vì vậy sau khi bị thuyết phục, đám Thuật Luyện Sư trong Xuân Hiểu lâu mới vô cùng kính ngưỡng Lăng Phong!
Nếu không phải vì Hải Tư Lam không thoải mái, Vi Miểu cũng không đem thần linh ra làm lý do thoái thác.
Bật cười lắc đầu, Hải Tư Lam nói:
- Sao lại không có ai có thể luyện chế được chí cấp Tinh Chương? Theo tin cậy chính xác. Bốn trăm năm trong đời "Phù Thánh" đã luyện chế ra bảy mươi hai khối chí cấp Tinh Chương, chỉ tiếc là một thân sở học phù thánh lại không có ai học được, ài.
- Phù Thánh dù sao cũng là nhân vật trong truyền thuyết, phóng nhãn hiện nay, ngay cả lão sư ngài cũng không thể luyện chế chí cấp Tinh Chương, chẳng lẽcòn có người nào có khả năng như vậy?
-Có!
Bỗng nhiên trong mắt Hải Tư Lam bắn ra hai đạo tinh quang, hắn chỉ vào văn kiện trước mặt:
- Long Cốt Thảo! Có thể dùng tới thần vật như vậy. Trừ luyện chế Chí Cấp Tinh Chương còn có thể là vì cái gì? Miểu Nhi. Trên phiến đại lục này tàng long ngọa hổ, vi sư tuy rằng được người ta coi là "thánh", nhưng trên thực tế bất quá cũng chỉ là hơi chạm đến thuật luyện chi đạo mà thôi, ngươi nghìn vạn lần không nên coi thường người trên thế giới này!
Tuy rằng không dám phản bác lời Hải Tư Lam nói, thế nhưng Vi Miểu biểu tình rõ ràng có chút không tin tưởng. Hắn với Hải Tư Lam tôn kính hầu như đạt đến trình độ mù quáng, căn bản không muốn thừa nhân là có kẻ nào còn hơn lão sư hắn ở trình độ luyện thuật.
- Lần trước ngươi cũng theo thấy tận mắt qua hình ảnh lưu lại trên Phương Kính Song, vị Thánh Vực cường giả Tinh Lam công quốc kia đánh bại Tất Phong khi sử dụng Cấm Diễn Thuật chính là không phải chuyện đùa! Ta cảm giác được nếu như vi sư tự mình xuất thủ cũng chưa chắc luyện chế được một khôi Diễn Hóa tinh chương như vậy.
Hải Tư Lam lộ ra biểu tình hồi ức.
Lần trước Kiều Sâm Đặc đối chiến Tất Phong đánh một trận kinh điển, có người dùng Phương Kính Song lưu lại hết. Kết quả truyền lưu tứ phương. Lấy chức nghiệp và địa vị của Hải Tư Lam, hắn tự nhiên cảm thấy rất hứng thú.
- Như vậy đi. Lần trước Ai Nặc lãnh địa mời ta hỗ trợ Tất Phong luyện chế Diễn Hóa tinh chương, lại đưa ta không ít tài liệu trân quý.
Hải Tư Lam nói:
- Trong đó vừa lúc có xà văn cương, hơn nữa tin tức này con nói cần long cốt thảo, con mang chúng đưa đến Tinh Lam thành đi.
- Lão sư, ý ngài là đưa cho họ những thứ này?
Vi Miểu cả kinh, vô luận xà văn cương hay long cốt thảo đều là vật báu vô giá, cứ như vậy chắp tay tặng người khác thật sự là quá ...?
- Tự nhiên không phải.
Cười ha hả, Hải Tư Lam lộ ra vẻ đa mưu túc trí. Hắn móc ra một khối minh thúy:
- Con cầm cái này trực tiếp gặp Thuật Luyện Sư Bản Hách của công quốc bọn họ, À, Bản Hách người này ta đã từng gặp qua, theo lý mà nói hắn không thể luyện chế Diễn Hóa tinh chương xuất thần nhập hóa như vậy được. Càng không thể có thể sử dụng thần vật long cốt thảo này!
Khi làm ra suy đoán này, Hải Tư Lam biểu tình tự tin tràn đầy, đây chính là ánh mắt nhìn của mình trên thuật luyện! Hắn trầm ngâm nói:
- Mặc kệ Thuật Luyện Sư đứng sau Tinh Lam công quốc là ai, hắn vì sao lại cần long cốt thảo cùng những tài liệu này, chỉ cần hắn có thể giúp ta giải đáp nan đề trong minh thúy, ta liền đưa cho hắn thứ kia.
Trông thấy minh thúy. Vi Miểu do dự nói:
- Lão sư, những thứ ghi chép trong này nếu truyền ra ngoài không phải chuyện đùa, ngài...
- Vô phương, nguyên bản cái đó chỉ là phần khuyết thiếu, nếu thực sự lưu truyền ra ngoài có trở ngại gì? Nhưng nếu có người thực sự tu thành những thứ trên này, vậy coi như đã giải đáp nỗi nghi hoặc to lớn trong lòng ta!
Nói xong lời này, Hải Tư Lam tựa như đã dùng hết toàn bộ khí lực, lại nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Vi Miểu không dám quấy rầy nữa, cung kính cúi đầu lui ra ngoài.