Lăng Phong biết nghi hoặc của nàng, nhịn không được nghẹn cười nói:
- Tỷ tỷ, đệ biết tỷ muốn hỏi cái gì, không sai, đệ chính là cái vị Thuật luyện sư kia!
- Cái gì!
Họa Vi Hà chấn động, chợt ý thức được bản thân đã thất thố, nàng vội vã che cái miệng đã mở to, trong lúc hoảng loạn đã hiển lộ vài phần đáng yêu đặc biệt của tiểu nữ hài.
Trước đó, lúc quen biết nhau tại đại hội giao dịch, Lăng Phong vốn không hề có ý tứ giấu diếm gì đó, chẳng qua chuyện này hơi có chút nhạy cảm, mà có nói ra thì cũng chỉ xấu hổ. Nhất là cố ý tự nói, càng có vẻ tự mình khen mình, giống như muốn tỏ vẻ huyền diệu trước mặt người thân. Vì vậy cho tới bây giờ Lăng Phong vẫn chưa hề nhắc tới, tới lúc Hoa Vi Hà hỏi cụ thể hắn mới gật đầu khẳng định.
- Đây chẳng phải là nói...
Cố ý hạ giọng, trên mặt Hoa Vi Hà hiển lộ vẻ không thể tin tưởng:
- Đệ là Thiên hành giả song sinh Cự linh?
- Uhm!
Nhẹ nhàng gật đầu, trông thấy vẻ nghiêm túc trang trọng thường ngày của Hoa Vi Hà đã biến mất không còn chút gì, hắn nhịn không được muốn pha trò:
- Tỷ tỷ muốn tìm Thuật luyện sư làm cái gì, hiện tại có thể nói cho đệ biết?
Hồi lâu, Hoa Vi Hà mới từ chấn động vì lời nói của Lăng Phong hoàn hồn lại, nghe vậy liền toát ra vài phần cầu khẩn:
- Tiểu Phong, ta muốn đệ trợ giúp!
- Là trị tiệu cho tộc trưởng Phượng tộc Phượng Ly Thiên?
Lăng Phong hỏi, lần trước Thích Thiên Ách đã có suy đoán này, chỉ là chưa chứng thực mà thôi.
Hoa Vi Hà sửng sốt, hiển nhiên rất không ngờ Lăng Phong đã sớm suy đoán được, nàng cũng không phủ nhận, chỉ gật đầu nói:
- Không sai, Vô Tẫn Hoang Nguyên đã sớm có lời đồn đại tộc trưởng mang trọng thương, trên thực tế xác thực đúng như vậy, chẳng qua tin tức vẫn bị phong tỏa trong tộc, chưa từng tiết lộ ra ngoài mà thôi.
Nhìn Kiều Kiều cách đó không xa, nàng hơi do dự, lại nói tiếp:
- Cũng chính bởi vì chuyện kia, tộc trưởng muốn trùng kích Thần cấp, kết quả dưới tình huống tinh thần kích động, vì vậy đưa tới hậu quả Cự linh bị thụ thương nặng.
Thì ra là thế!
Lăng Phong hiểu ra, Vô Tẫn Hoang Nguyên đã sớm có rất nhiều người suy đoán qua, nếu như Phượng Ly Thiên bị trọng thương mà nói, đến tột cùng là ai có năng lực này?
Bọn họ cũng đã từng suy đoán là do Âu Mẫu Long cùng với Yêu Tôn Diêm La gây ra, thế nhưng bên ngoài không hề có chút tin tức liên quan nào truyền đi, bởi vậy, thương thế của Phương Ly Thiên có thực hay không, cho tới bây giờ vẫn chưa thể xác định được.
Hiện tại từ trong miệng Hoa Vi Hà biết được nguyên nhân thực sự trong đó, chính là vì sự kiện bị bắt cóc trước kia gây nên, chỉ sợ là nam nhân đều bị thương tổn tinh thần!
Mơ hồ từ trong ngữ khí của Hoa Vi Hà nghe được một tia phẫn nộ, nội tâm Lăng Phong cũng không ngăn được cười khổ, đơn thuần từ miệng Hoa Vi Hà nghe được một đoạn ân oán tình thù, nếu như muốn hóa giải quả thực tương đối khó khăn.
- Nếu vậy, chúng ta trực tiếp tới Phượng tộc trước? Giúp tộc trưởng Phượng tộc trị liệu thương thế?
Lăng Phong đề nghị nói.
Đối với biểu hiện coi chuyện của nàng giống như chuyện của chính mình của Lăng Phong, trong mắt Hoa Vi Hà toát ra vẻ cảm động, ngẫm lại nàng lắc đầu nói:
- Vẫn là về Sáng tông trước đi, đệ đã rời đi thời gian dài như vậy, chắc hẳn mọi người rất lo lắng. Dù sao những kẻ kia đã bị xử lý, hẳn là không tạo nên sóng gió gì, chậm một chút cũng không sao.
Hơi suy nghĩ, Lăng Phong cảm thấy lời nói của nàng có lý, vì vậy cũng không kiên trì, cho dù đi đường vòng trở về Sáng tông thì cũng chỉ trì hoãn thời gian hai ngày mà thôi, lại nói mang theo nhiều chủng tộc phụ thuộc như vậy, cần phải an bài trước mới được.
Lúc này, thấy Dư Đào dẫn theo một người thuộc chủng tộc phụ thuộc phiêu nhiên bay tới, Hoa Vi Hà biết rõ hắn đồng ý với ý kiến của chính mình, vì vậy nhanh chóng bỏ qua đề tài này, lẳng lặng đứng sau Lăng Phong.
Theo Dư Đào tới gần chính là một nam tử trung niên, khuôn mặt của hắn hẹp dài, lông mi thô dày có vẻ tính tình phi thường kiên nghị, thần tình trên mặt vô cùng cung kính, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía Dư Dào hoàn toàn là một mảnh cuồng nhiệt.
Không cần Lăng Phong hỏi rõ, Dư Đào đã chủ động giải thích:
- Mới vừa rồi ta đã dò hỏi qua, đây chính là người có uy vọng tương đối cao trong các chủng tộc phụ thuộc, tên là Dư Mặc, nếu nghiêm ngặt mà tính coi như xuất thân cùng một gia tộc với ta!
Năm đó sự tình Dư Đào nháo lớn, toàn bộ Long tộc rung chuyển chưa từng có, tất cả các gia tộc ít nhiều có liên quan tới hắn đều trải qua tẩy rửa, tàn lưu lại chỉ là một ít gia tộc họ hàng tương đối xa.
Phỏng chừng Dư Mặc cũng chỉ là hậu bối quan hệ với hắn không biết bao nhiêu đời, cho dù là quan hệ huyết mạch hẳn cũng vô cùng loãng.
Không quản Lăng Phong hiểu rõ hay không, Dư Đào cũng không giải thích nhiều, chỉ đơn giản giới thiệu người này, sau đó gật đầu với Dư Mặc.
Dư Mặc không giống như vẻ bề ngoài thô lỗ không để ý mọi chuyện, hắn rất rõ ràng ai mới là người cầm quyền to ở đây, kính cẩn hơi khom người hướng về phía Lăng Phong nói:
- Tiểu nhân Dư Mặc, ra mắt Lăng tông chủ!
Lăng Phong cười cười khoát tay:
- Nếu các vị đã quyết định theo ta đặt chân tại Sáng tông, như vậy sau này mọi người cùng một nhà, trong Sáng tông chúng ta chỉ có khác nhau chức vụ phân công, mà không có phân biệt tôn ti trên dưới.
- Vì vậy hai tiếng tiểu nhân này, sau này không cần phải nhắc lại.
Trên mặt Dư Mặc toát ra thần sắc vui vẻ, tuy rằng không thể khẳng định được lời nói và việc làm của Lăng Phong sau này có hợp nhất với nhau, thế nhưng thái độ của đối phương hiện tại khiến hắn phi thường cảm động.
Tôn trọng, loại cảm tình coi bản thân trở thành "đồng loại" chân chính, tôn trọng bình đẳng này mới chính là thứ mà các chủng tộc phụ thuộc quan tâm nhất.
Trong thấy trên mặt hắn toát ra thần sắc chấn động, nội tâm Lăng Phong âm thầm thở ra một hơi, hắn biết tuy rằng các chủng tộc phụ thuộc đã quyết định đi theo chính mình, thế nhưng muốn bọn họ chân thành ở lại, thậm chí có sự trung thành, quả thực là người si nói mộng!
Sở dĩ bọn họ lựa chọn rời khỏi Long tộc, nguyên nhân chỉ có một:
Tự do!
Nhìn thấy phía Lăng Phong hoàn toàn áp chế được Long tộc, ở sâu trong nội tâm bọn họ không thể ức chế được xuất hiện ý niệm muốn thoát ra, vì vậy mới có hiệu quả tinh anh chủng tộc phụ thuộc xung động đi theo.
Vì vậy, Lăng Phong mười phần rõ ràng, nếu như chính mình không cung cấp được thứ bọn họ muốn, như vậy tiếp theo chắc chắn sẽ có kẻ lựa chọn tiếp tục rời đi.
- Ta xem Dư Mặc tiên sinh hiện tại hẳn là có thực lực Linh giả?
Lăng Phong cười hỏi.
- Đúng vậy! Chút thực lực này của Dư mỗ thực không dám khoe khoang trước mặt Lăng tông chủ!
Dư Mặc vốn nghĩ tự xưng tiểu nhân, nhưng có chút giật mình tỉnh giấc vội vã đổi giọng.
- Không cần phải khách khí, như vậy đi!
Lăng Phong khoát tay, nói:
- Tại Sáng tông chúng ta, thực lực Linh giả cũng đủ để có xưng hào trưởng lão, lại nhìn thực lực của Dư tiên sinh, đã đủ để nhận trách nhiệm của một trưởng lão!
Nghe rõ ý tứ trong giọng nói của Lăng Phong, Dư Mặc nhịn không được toát ra thần sắc vui mừng như điên, trong Long tộc, nhất là chủng tộc phụ thuộc, thực lực Linh gia đừng nói tới địa vị trưởng lão, có thể thu được địa vị chấp sự đã coi như không tồi!
Mà nay, Lăng Phong vừa mở miệng liền cho hắn đủ tôn trọng chưa bao giờ nghĩ tới, sao không khiến hắn vui mừng như điên?