Thu hồi hạch tâm linh hồn phong ấn trong tỏa thú chiếu có thể đảm bảo mức độ cực cao ma thú không thể làm phản, thế nhưng như vậy sẽ xúc phạm tới linh tính của chúng.
Vì ở trong chiến đấu phát ra được lực lượng cường đại nhất, trước khi đám người Tà Quân Tông xâm pham, Lăng Phong đã cởi bỏ toàn bộ hạn chế đối với Nguyên Thận và Oa hoàng, để hạch tâm linh hồn trở về bản thân. Hành động này không những khiến chúng không hề nổi dị tâm, ngược lại càng thêm trung thành hơn.
- Không phong ấn hạch tâm linh hồn?
Ánh sáng lạnh trong mắt thân ảnh màu hồng chợt lóe qua, sát ý một lần nữa xuất hiện:
- Ngươi cho là ta ngu ngốc hay sao? Không có cấm pháp, nó dựa vào cái gì để giúp ngươi như thế!
Thấy vẻ mặt của nàng tràn đầy vẻ không tín nhiệm, Lăng Phong cũng không có ý định tốn nhiều nước miếng giải thích, trực tiếp tung tỏa thú chiếu vốn trước kia phong ấn Song dực oa hoàng.
- Chính ngươi xem đi.
Vũ dực nhẹ chuyển, nhẹ nhàng thu lại tỏa thú chiếu dễ dàng không gì sánh được, từng tia niệm thức không ngừng xuyên thấu, cuối cùng thân ảnh màu phấn hồng ngẩng đầu, kinh ngạc nói:
- Thực sự không có!
Dứt lời, nàng hung hăng bóp nát tỏa thú chiếu.
Nhìn đầu Oa hoàng này bóp nát tỏa thú chiếu, Lăng Phong bất giác sinh ra bất mãn cường liệt.
Thế nhưng, đồng thời không biết tại sao, Lăng Phong dĩ nhiên từ trên mặt thân ảnh màu phấn hồng vài phần biểu tình không biết làm sao và xấu hổ, nàng thẹn thùng giơ tỏa thú chiếu đã bóp nát trong tay nói:
- Ngươi muốn đích thân bóp nát nó sao? Là ta không đúng, ngươi đừng có nóng giận được hay không?
Đôi con mắt tràn ngập nước lúc ẩn lúc hiện.
Tức khắc, trong lòng Lăng Phong sinh cảm giác sai lầm không gì sánh được, nhìn biểu hiện của nàng, chẳng lẽ thực sự yêu thú oa hoàng? Ý nghĩ này vừa xuất hiện, vẻ mặt hắn liền biến đổi dở khóc dở cười, lực lượng áp bách tầng tầng lớp lớp bên ngoài đã biến mất không còn tăm hơi.
Liên tưởng tới lời nói của Du Thiên Trì lúc trước, khả năng này thực sự không thể nào, hiện tại Lăng Phong cũng rất dễ dàng đoán ra được vì sao thân ảnh màu phấn hồng này lại gọi là thư thể song dực oa hoàng, chẳng qua là bởi vì siêu vượt Linh cấp, điều này mới có thể hóa thân thành nhân hình.
Nhìn lại hoa hoàng, ngô, chắc là hùng tính (giống đực) đi? Ánh mắt Lăng Phong rất vô lương chuyển động vài vòng quanh hạ thể Oa hoàng.
Oa hoàng cũng rất rõ ràng bị phản ứng như vậy làm ngây ngốc, con người chuyển động nhanh như chớp, hết nhìn thân ảnh màu phấn hồng lại nhìn Lăng Phong, cái đầu tròn trịa béo mập còn kém chút xíu biến thành dấu chấm hỏi.
- Này, ngươi, ngươi bảo nó đừng trách ra có được hay không?
Thân ảnh màu phấn hồng nghiêng đầu, cẩn thận nói:
- Được không, ta không giết ngươi?
Đại cục đã định!
Trong thấy biểu tình vẻ mặt giống như tiểu tức phụ, Lăng Phong còn kém điểm cười lớn thành tiếng, ý niệm muốn cười trong đầu khiến hắn sinh khí, không nhịn được ho khan kịch liệt. Lăng Phong đứng dậy, triệu hoán Oa hoàng nói:
- Oa hoàng, trở về!
Song dực oa hoàng vẫn duy trì thái độ cảnh giác cao độ, bay về bên cạnh Lăng Phong, con mắt găt gao nhìn chằm chằm vào thân ảnh màu phấn hồng. Biểu hiện của nó rõ ràng gây tổn thương không nhỏ tới thân ảnh màu phấn hồng, nàng chu cái miệng nhỏ nhắn, vẻ mặt vô cùng ủy khuất.
Trong lòng Lăng Phong thầm than, từ biểu tình giống tiểu tức phụ bị lạnh nhạt này, biến hóa thực sự quá mức to lớn đi? Hắn dò hỏi:
- Nơi này rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Ngươi có thể giải trừ nguyên trận cho chúng ta rời đi hay không?
- Không được!
Quả nhiên, thân ảnh màu phấn hồng cự tuyệt nói, bất quá lời nói của nàng khiến trái tim treo cao của Lăng Phong triệt để hạ xuống:
- Nếu như ngươi rời đi, nó có phải cũng đi theo ngươi?
Nàng chỉ tay vào Song dực oa hoàng.
Lăng Phong quan sát Oa hoàng vài vòng, thế nhưng thấy nó lắc lư cái đầu cộc lốc, tâm trạng vui lên, vì vậy cười nói:
- Nếu như cô nương muốn lưu lại cho nó một ấn tượng xấu bắt nhốt chúng ta chung quy không hay lắm. Ngươi yên tâm, cho dù là giải trừ nguyên trận, ngươi có thể theo chúng ta, chẳng phải là ở cùng một chỗ lâu dài hay sao?
Lăng Phong cảm giác chính mình giống như đang làm nghề buôn bán trẻ con, rất có vùi vị quái thúc thúc cầm xâu kẹo ngọt. Cách nói của hắn đã khiến thiếu nữ phấn hồng động tâm, nhưng hơi chút do dự bất định.
Lúc này Lăng Phong cũng phát hiện ra lực lượng của thiếu nữ phấn hồng tuy rằng lớn, đủ để so sánh với cao thủ cấp Linh Tôn như Thang Thần, Ôn Đình, nhưng là ý thức lại đơn thuần không gì sánh được, vui giận hoàn toàn không chút che giấu nào. Hắn cũng không muốn bức bách quá mức, thả lỏng ngữ khí hỏi:
- Chúng ta cũng chưa vội vã rời đi, nếu như tiện, có thể mời cô nương giới thiệu nơi này một chút?
- Tốt nha!
Thiếu nữ lập tức hài lòng:
- Ta là Bảo Lan, ngươi tên gì?
- Ta là…
Lăng Phong đang muốn trả lời, nhưng bỗng dưng phát hiện lực chú ý của đối phương hoàn toàn không đặt lên người mình, không khỏi có chút xấu hổ sờ sờ mũi. Hắn bất đắc dĩ thay Song dực oa hoàng hồi đáp:
- Nó tên là Oa hoàng!
- Thật khó nghe, sao có thể đặt tên như vậy!
Thiếu nữ lập tức nhăn mũi biểu thị bất mãn.
- Vậy làm phiền cô nương trợ giúp đặt một cái tên đi!
Lăng Phong không hề nguyên tắc, chuẩn bị bán đứng quyền tự đặt tên của Oa hoàng!
- Có thể sao? Thực sự có thể sao?
Thiếu nữ hài lòng nhẩy dựng lên, khuôn mặt tràn ngập cẩn thận và khẩn trương.
- Tất nhiên!
Lăng Phong âm thầm liếc mắt nhìn Oa hoàng, Oa hoàng ủ rũ cúi đầu.
- Hì hì, nhìn hắn mập mạp, gọi là Viên Uyên đi!
Bản lĩnh đặt tên của thiếu nữ quả thực khiến người khác không thể khen tặng, thế nhưng dưới tình thế thực lực hai bên chênh lệnh quá xa, Lăng Phong cũng chỉ có thể làm trái lương tâm, tán thưởng không ngớt.
Nghĩ đến Lăng Phong vô điều kiện hưởng ứng nàng, điều này khiến Bảo Lan có chút tình cảm tốt đối với hắn.
- Các ngươi tới tới, ta mang các ngươi tới nhìn một chút!
Quang trụ nhất thời tan biến, Bảo Lan chỉ vào trong địa huyệt.
Lăng Phong có chút ngạc nhiên, vì vậy gật đầu đáp ứng.
Theo Bảo Lan tới địa huyệt, Lăng Phong mang theo Oa hoàng rất nhanh hạ xuống, dựa thao ý định của hắn, thu Oa hoàng vào không gian quái hạp là tốt nhất, thế nhưng nhãn thần Bảo Lan thủy chung nhìn chằm chằm, Lăng Phong không thể làm gì khác hơn trở thành người tốt.
Nghĩ tới đây, Lăng Phong cũng cảm giác có chút buồn cười, bản thân đại khái là chủ nhân bán đứng nhan sắc ma thú để chạy trốn đại nạn đi?
Sau khi tiến vào địa huyệt chừng hơn mười trượng, dưới chân ngừng lại, Lăng Phong cảm giác chính mình đạp phải thực vật, từ khi dùng dịch La Hâm bôi vào mắt, thi thực của hắn đặc biệt cường hãn, dễ dàng nhìn thấy hoàn cảnh xung quanh.
Trước mặt có một đài cao, trên đài cao có một lỗ nhỏ, phía trên lỗ nhỏ khoảng chừng mấy trượng có vòng tròn năng lượng bao phủ, bên trong vòng tròn năng lượng chính là vô số quái trùng bay lượn.
Lăng Phong cả kinh, Hấp Linh Trùng!
Những đầu quái trùng này so với quái trùng thấy được tại Kiền Thiên Giới tương đối giống nhau, chỉ là thoạt nhìn nhỏ hơn một vòng. Thấy màn này, Oa hoàng cũng hưng phấn bừng bừng, chạy loạn xung quanh vòng tròn năng lượng.
- Ngươi thích không? Nếu như hấp thu năng lượng của đám Hấp Linh Trùng này có thể đề cao thực lực tới mức nhất định.
Đôi con mắt của thiếu nữ Bảo Lan đầy trông mông nhìn Oa hoàng.
Oa hoàng rất cao ngạo ngẩng đầu, có vẻ rất xem thường, phản ứng này khiến Lăng Phong không biết nói câu gì. Bất quá ngẫm lại ở Kiền Thiên Giới hấp thu năng lượng Hấp Linh Trùng nhiều như vậy, Oa hoàng cũng chướng mắt đối với đồ cấp thấp này.
Nhưng là…
Lăng Phong bỗng dưng chấn động, trong ánh mắt kinh hỉ của
hắn, từ trung tâm một lần nữa phun ra một con Hấp linh trùng, chỉ là Hấp linh trùng vừa mới tiến vào vòng tròn năng lượng liền bị áp chế không
thể nhúc nhích. Hắn nhìn vào lỗ nhỏ trung tâm, đơn giản tính toán,
khoảng chừng nửa phút là có một con Hấp Linh Trùng phun ra.
- Phiền phức!
Bảo Lan phất nhẹ hai cánh, nhất thời bắn ra mấy đạo sóng gợn màu trắng,
sóng gợn thoải mái tiến vào trong vòng năng lượng, ngay sau đó chỉ thấy
tinh khí toàn thân một đầu Hấp Linh Trung tụ hợp lại thành tinh huyết
nguyên khí hạch rơi xuống.
Lăng Phong thật sâu hút một ngụm lương khí, miễn cưỡng kiềm chế tâm tình kích động. Nếu như không nhầm mà nói, huyệt động này không biết nối thông với chỗ nào, thậm chí gần như có
Hấp Linh Trùng cuồn cuộn không ngừng phun ra, mà một con Hấp linh trùng
liền chế tạo được một viên tinh huyết nguyên khí hạch, một viên tinh
khuyết nguyên khí hạch có thể đề cao tu vi của Thuật Luyện Sư nha!
Điều này có ý nghĩa như thế nào, không cần nói cũng biết!
- Hừ!
Bảo Lan đột nhiên hừ lạnh một tiếng:
- Đều là lão gia hỏa này, hại ta bị giam cầm nhiều năm, thiếu chút nữa làm nô lệ cả đời!
Lăng Phong nhìn theo hướng nàng mắng mỏ, chỉ thấy khoảng cách đài cao hơn
mười trượng có một thi hài lão giả. Toàn thân hắn bao phủ một tầng quang mang nhàn nhạt, hầu như dung nhập làm một với không gian u ám xung
quanh, không nhìn kỹ tuyệt đối không thể phát hiện ra.
Đang nói, Bảo Lan chợt huy động hai cánh, một cỗ năng lượng bạo phát trực tiếp phá nát thi hài thành bụi phấn.
Lăng Phong hơi giật mình, nhịn không được hỏi:
- Đây là có chuyện gì?
- Lão gia hỏa này là môn chủ cái gì gọi là Luyện Chương Tông, trong lúc
vô ý phát hiện ra nơi này, liền hao hết tâm tư nhốt ta lại!
Tựa hồ xem thể diện của Oa hoàng, Bảo Lan kiên nhẫn giải thích:
- Hắn buộc ta luyện chế tinh huyết nguyên khí hạch cho hắn, còn không cho ta ra ngoài!
Nàng nói rất mơ hồ, nhưng Lăng Phong có thể suy đoán được đại khái, vừa rồi
thấy Hấp Linh Trùng xuất hiện, trong đầu Lăng Phong liền xuất hiện ý
niệm kinh người, nếu như có thể luyện chế tinh huyết nguyên khí hạch số
lượng lớn thì là chuyện kinh người cỡ nào? Một khi dùng để mời chào
Thuật Luyện sư tuyệt đối là lợi khí tất sát! Thật không ngờ trước kia đã sớm có người làm như vậy, hơn nữa người này vô cùng bưu hãn, trực tiếp
giam cầm ma thú cấp Linh Tôn làm nô lệ luyện chế!
- Vậy hắn làm thế nào lại biến thành như vậy?
Bảo Lan bĩu môi:
- Hắn cũng tham lam quá mức, hấp thu quá nhiều tinh huyết nguyên khí
hạch, sau đó năng lượng niệm thức xung đột, cuối cùng bạo thể mà chết,
liên lụy ta một mực bị nhốt tại nơi này.
Dừng lại một chút, nàng lại nói:
- Nếu như không phải một mình ở chỗ này rất buồn chán, ta đã sớm…
Lăng Phong có thể lý giải được sự phẫn uất trong lòng nàng, một đầu ma thú
cường đại tôn trọng tự do bị người khác giam cầm, làm công việc vô cùng
khô khan, thảo nào nàng lại sinh khó chịu như vậy. Kết hợp với lời nói
của Du Thiên Trì, hắn đã đại khái hiểu ra một số chuyện, mới vừa rồi hẳn là hài cốt của tiền bối Du Thiên Trì, trong lúc tu luyện có chút sai
lầm, dẫn tới bạo thể thân vong, trong khoảng khắc chết đi, hắn hiểu rõ
nhốt Bảo Lan khiến nàng oán giận cỡ nào, vì vậy quả đoán phong ấn nơi
này, đồng thời nhắc nhở hậu bối trông coi.
Lăng Phong xoa xoa tay, cười mỉa nói.
- Hắn có lưu lại thứ gì hay không?
Trắng mắt liếc nhìn Lăng Phong, Bảo Lan tưc giận vung nhẹ, một chiếc tiết vân bay đến, nàng nặng nề vứt về phía Lăng Phong:
- Cho! Dù sao bao nhiêu năm qua ta luyện chế được rất nhiều tinh huyết
nguyên khí hạch, giữ lại cũng vô dụng, toàn bộ tiện nghi cho ngươi!
Ngay sau đó, nàng hướng về phía Oa hoàng bổ xung một câu:
- Đều là xem mặt mũi của ngươi a!
Hơi dùng niệm thức đảo một vòng, Lăng Phong mừng rỡ! Trong Tiết Vân tập
trung chồng chất hơn mười vạn viên tinh huyết nguyên khí hạch! Mặc dù
tất cả chúng đều có hiệu quả kém hơn so với tinh huyết nguyên khí hạch
lấy được từ Kiền Thiên Giới, thế nhưng như vậy đã đủ khiến Lăng Phong
nằm mơ cũng cười lớn.
Bằng vào một lượng lớn bảo bối này, có thể
mời chào được bao nhiêu Thuật Luyện Sư a! Trong lúc mừng như điên, Lăng
Phong căn bản không hề tính toán tới ngữ điệu của Bảo Lan, lại nói dù
sao nàng cũng mạnh hơn, hắn biết không thể tính toán với cường giả Linh
Tôn được.
- Khu, không còn gì khác, chúng ta hãy đi ra ngoài?
Lăng Phong cẩn thận nói đề nghị của bản thân, tiếp tục bổ xung nói:
- Còn có, nguyên trận bên ngoài có thể giải trừ hay không?
Lại phe phẩy cánh một cái, Bảo Lan đưa ra một viên hạch tâm nguyên trận màu phấn hồng, nói:
- Viên hạch tâm nguyên trận này là do lão gia hỏa vô tình phát hiện được
tại đài cao kia, hắn thuận thế kiến tạo tông phái nơi này, uy lực của
nguyên trận rất mạnh, hoàn toàn triển khai cho dù là Linh Tôn cũng bị
nhốt!
Trong lúc nói chuyện, Bảo Lan chuyển động vài cái cực
nhanh, tùy theo tiết tấu chuyển động, nguyên trận bao phủ bên ngoài cấp
tốc co rút lại, cuối cùng hoàn toàn hội tụ tại trung tâm nguyên hạch.
Triệt để giải quyết được bí ẩn nơi này, Lăng Phong bước về phía cửa ra địa huyệt.
Thân thể bay lên, Lăng Phong thấy Du Thiên Trì cùng với mấy tên đệ tử ngây
ngốc đứng nhìn, còn chưa hồi phục lại tinh thần sau khi kỳ cảnh nguyên
trận khắp không gian tiêu tán. Khi thấy Oa hoàng và Bảo Lan theo sát sau Lăng Phong, hắn giống như gặp quỷ, ngon tay điên cuồng run lên:
- Oa hoàng! Ngươi cũng là Oa hoàng!
- Yên lặng một chút!
Lăng Phong cười cười khoát tay:
- Bọn họ sẽ không thương hại ngươi!
Trên mặt Du Thiên Trì mang theo vẻ không tin tưởng cường liệt, trong một ít
ghi chép của tiền bối sư môn hắn lưu lại có một ít ghi chép về Oa hoàng, bây giờ vừa thấy chúng liền nhận ra, muốn hắn tin tưởng Oa hoàng vô
hại, quả thực khó hơn lên trời, hắn bịch bịch bịch lui lại hơn mười
bước.
Phản ứng của hắn kéo theo dây chuyền, các đệ tử cũng phán ứng y như vậy.
Lăng Phong bất đắc dĩ, đột nhiên bấm ngón tay, một viên hạch tinh màu máu bắn về phía Du Thiên Trì.
- Tiếp lấy!
Du Thiên Trì vô thức tiếp nhận, lúc nhìn thấy vật trong tay, khuôn mặt
càng thêm khiếp sợ nhìn Lăng Phong, trong ánh mắt thêm vẻ nghi hoặc nồng đậm. Lăng Phong nhìn nhãn thần của hắn, gật đầu khẳng định. Biểu tình
của Du Thiên Trì nhất thời trở nên kinh hỉ!
Trong thấy hai người bọn họ có hành động như giải thích mê hoặc, đám đệ tủ xung quanh không hiểu ra sao.
- Ngươi có bao nhiêu?
Lăng Phong bật cười, phản ứng của Du Thiên Trì và Lê Phù không hề khác nhau, xem ra loại tinh huyết nguyên khí hạch này đối với Thuật Luyện Sư có sự hấp dẫn chí mạng! Hắn lắc lắc ngón tay nói:
- Con số cụ thể không tiện nói cho ngươi biết, bất quá Du tiên sinh có thể yên tâm, chỗ ta có đủ cho ngươi sử dụng!
Du Thiên Trì trầm ngâm, hồi lâu mới ngẩng đầu lên hỏi:
- Ngươi có điều kiện gì?
- Làm việc cho ta!
Lăng Phong trực tiếp nói.
- A!
Du Thiên Trì sửng sốt, chợt cười nói:
- Ngươi rất thẳng thắn, ta thưởng thức tính tình này của ngươi. Bất quá,
trước tiên ta phải nói rõ ràng, ta chỉ phụ trách hỗ trợ ngươi luyện chế
tinh chương, còn các chuyện khác ta mặc kệ!
Đáp án này đã sớm nằm trong dự liệu của Lăng Phong, hắn gật đầu không nói. Hiện tại tạm thời
như vậy, về phần sau này Lăng Phong có đủ tự tin thu nạp hắn dưới
trướng, dù sao bản thân vừa vặn có tri thức luyện chương căn bản do
chính Sang Sư truyền thụ nha!
Thu dọn cống hiến điện một phen,
Thuật Luyện Sư trốn được theo Du Thiên Trì đều là tinh anh tuyệt đối.
Bốn người là Thuật luyện sư Chí cấp, mặt khác còn có năm Thuật Luyện Sư
cao cấp, điều này khiến đội ngũ Thuật Luyện Sư trong tay Lăng Phong
thoáng cái tăng cường không ngớt.
Bởi vì nguyên trận bạo phát
quá đột nhiên, không ít người thuộc Tà Quân Tông vô cùng lo lắng, không
biết làm sao cho phải. Lúc này vừa thấy Lăng Phong và Du Thiên Trì xuất
hiện, bọn họ hiểu ra, đại thế đã mất, không cần Lăng Phong tốn nước
miếng, bọn họ trực tiếp tuyên bố thần phục.
Lăng Phong tự nhiên sẽ không keo kiệt, tại chỗ tuyên bố dựa
theo điểm cống hiến sẽ cung cấp cho bọn họ Bồi nguyên chương và Ý nguyên chương. Nhiệm vụ nặng nề này tự nhiên rơi vào người Du Thiên Trì. Từ
lúc Lăng Phong lấy ra thứ kia, Du Thiên Trì liền hiểu rõ vị tông chủ tân nhậm này so với tông chủ tiền nhậm khác nhau rất lớn, tiểu tử này sẽ
không hề tôn trọng mảy may đối với Thuật Luyện Sư, không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ nuốt quả đắng.
Du Thiên Trì không biết, Lăng
Phong cũng chính là Thuật Luyện Sư Linh cấp, đâu cần phải biểu thị tôn
trọng đối với đám Thuật Luyện Sư cao nhất mới là Ngụy Linh cấp như bọn
họ?
Tất cả mọi chuyện tiến hành ngay ngắn có trật tự, không mấy
ngày sau, Tuyết Niệm nhận được tin tức, nhanh chóng cùng với Tiêu Hắc
dẫn theo một bộ phận người trong tông môn chạy tới. Lại tốn thêm hơn
mười ngày mới triệt để xây dựng lại được những hủy hoại của cả hai tông
môn. Lăng Phong trở thành tông chủ của một tông phái mới!
Tông
môn mới trải qua đề nghị được mệnh danh là “Sang”, dưới trướng Lăng
Phong , đệ tử ngoại môn có một nghìn tám mươi sáu người. Đệ tử nội môn
có bảy mươi tám người, còn lại mười lăm hộ pháp! Tiêu Hắc, Tuyết Niệm,
Đằng Thú vẫn nhậm thức phó tông chủ như trước!
Một tông phái nhị
lưu quật khởi từ thi thể của Tà Quân Tông, đồng thời một tông môn mới
hình thành lấy tốc độ như điện quang hỏa thạch truyền khắp Vô Tận Hoang
Nguyên, vô số thế lực lớn nhỏ đều đồng thời thu được tin tức.
…
Trong trung ương đại điện, một trung niên nhân toàn thân hắc bào, chòm râu
đen phất phơ, bộ dáng nho sinh điển hình, chợt ngưng mắt quát lên:
- Đúng như vậy?
- Hừ? Đúng hay không đúng chính ngươi không tra được hay sao? Hỏi ta làm gì?
Huyền Thái không kiên nhẫn xoay người.
- Ta mệt, trở về phòng nghỉ ngơi!
Bùi Khôn vội vã cúi thấp đầu, cung kính nói:
- Tông chủ, lần này thiếu chủ ra ngoài gặp phải một ít ngăn trở, tâm tình rất không tốt, lúc này mới có ngôn ngữ vô lế, ngài…
Nghe khẩu khí này, nam tử trung niên rõ ràng chính là tông chủ Huyền Nguyên Tông!
- Lúc trước không phải bản tông phái hai huynh đệ các ngươi bảo hệ Huyền
Thái hay sao? Thế nào lại làm nó ăn phải thiệt thòi? Các ngươi làm cái
gì?
Trong mắt nam tử trung niên như có kinh điện thiểm qua, khí thế ngưng trọng như núi nhất thời áp bách từng đợt từng đợt.
- Còn có, cả ngày xưng hô thiếu chủ, chẳng lẽ nha đầu kia không phải nữ nhi!
- Tông chủ thứ tội!
Bùi Khôn mắt thấy Huyền Nguyên nổi giận, sợ đến mức cả người run lên, vội
vã quỳ sát thân thể. Hắn có được tu vi Linh cấp hoàn toàn là do Huyền
Nguyên ban tặng, đối với hắn mà nói, Huyền Nguyên chính là vị thần chủ
tể sinh mạng! Loại ban ơn này khiến hắn sinh ra cảm kích tận sâu trong
đáy lòng, cũng khiến hắn không thể kháng cự được uy thế của Huyền
Nguyên!
- Tông chủ, việc cấp bách bây giờ chính là tìm Tào Kế
Suất trở về, thu hồi nguyên liệu tông môn bị trộm mấy. Về phần những
chuyện nhỏ khác không đáng kể, tạm thời không cần phải truy cứu.
Bên dưới Huyền Nguyên là một vị lão giả, làn da bên ngoài của hắn khô đét,
xương cốt hiện rõ, bên dưới lớp da bọc xương là vô số sợi gân xanh gồ
cao, từng sợi từng sợi dan chéo rậm rạp, nhìn qua như có thể ngã xuống
bất cứ lúc nào.
Huyền Nguyên đối với hắn cũng hiển lộ vài phần tôn trọng, vẻ đỏ đậm trong mắt rút đi, trên mặt khôi phục lại bình tĩnh.
- Nói đi, các ngươi đến tột cùng là có bao nhiêu nắm chắc Bối Diệp Tông thu lưu Tào Kế Suất?
- Lúc đó phương viên nghìn dặm chỉ có duy nhất một nhà Bối Diệp Tông, hơn nữa Tào Kế Suất còn bị Hỏa Lão đánh trọng thương…
Nói tới đây, hắn cung kính hành lễ với vị lão giả khô quắt, tiếp tục nói:
- Vì vậy ta nghĩ trừ Bối Diệp Tông thu lưu hắn, không còn khả năng nào
khác. Bất quá, lúc này người nắm giữ Bối Diệp Tông đã thay đổi thành Mộc Phong, mà Mộc Phong này…
- Tốt, ta không quan tâm tới tiểu nhi tên gọi là Mộc Phong gì đó!
Huyền Nguyên phất tay, trên mặt hiển lộ thần tình tự tin.
- Hừ! Chỉ là một đoạn kết của trào lưu tông phái, có thể có thành tựu gì? Ta lập tức phái người đi san bằng tông môn của hắn, đoạt lại nguyên
liệu bị trộm!
- Báo!
Đang lúc nói chuyện, một tiếng hô lớn vang lên, bên ngoài có tiếng người đưa tin.
- Vào đi! Có chuyện gì mà khẩn cấp như vậy?
Tên đệ tử báo tin vội vã quỳ rạp trước mặt Huyền Nguyên, hắn kích động đến
toàn thân phát run, một đệ tử ngoại môn như hắn vốn không có tư cách yến kiến Huyền Nguyên, chỉ là sự tình lần này phát sinh khẩn cấp, hắn coi
như có cơ hội để xuất hiện nơi này. Miễn cưỡng đè tâm tình kích động,
hắn tận lực rõ ràng bẩm báo nói:
- Bẩm tông chủ, vừa có tin báo
trở về, một tông phái nhị lưu tên là Tà Quân Tông đã bị tiêu diệt, toàn
bộ đệ tử Tà Quân Tông đều bị thu nạp!
- Nga? Có ý tứ!
Huyền Nguyên ngẩn ra một chút, chợt cười nói:
- Một tông phái nhị lưu, tu vi của tông chủ ít nhất cũng phải là Linh Sĩ, tông chủ Tà Quân Tông Mạc Tà Quân ta đã từng gặp hắn tại tông môn giao
dịch hội, xem như một nhân vật! Đến tột cùng là ai giết chết hắn? Hắn
chung quy không phải là hạng người vô danh trong Vô Tận Hoang Nguyên này đi?
- Bẩm tông chủ, lai lịch của người này không ai tra xét ra,
chỉ biết hắn tại vài ngày trước xuất hiện tại Hắc Nguyệt Trấn, sau đó
một đường chuyển ngoặt tới Bối Diệp Tông. Đầu tiên là đoạt căn cơ của
Bối Diệp Tông, sau không biết thế nào chọc vào Tà Quân Tông, kết quả Tà
Quân Tông xuất quân quy mô muốn tiêu diệt, nhưng ngược lại bị hắn giết
chết! Người này càng lợi dụng cơ hội tốt thống nhất hai nhà, lập căn cơ
môn phái mới!
- Ngươi này tên là gì?
Huyền Nguyên và Hỏa
Lão liếc mắt nhìn nhau, đều lộ biểu tình hơi chút suy nghĩ. Bùi Khôn bên dưới càng thêm chấn động, phảng phất giống như nhìn thấy người thanh
niên luôn giữ nụ cười nhạt, nhưng lại tràn đầy nghiêm nghị bất khuất.
- Mộc Phong!
Tên đệ tử báo tin nói ra hai chữ này, tiếp tục quỳ sát, không dám ngẩng đầu.
Triệt để chứng thực suy đoán trong lòng, nhãn thần Huyền Nguyên ngưng tụ tới
cực điểm, biểu tình rơi vào trầm tư, cuối cùng hắn hỏi:
- Tin tức này lấy được từ chỗ nào? Là phía Ngọc Lan Tông?
- Không phải!
Đệ tử báo tin vội vàng nói:
- Là từ con đường tình báo của chúng ta thu được!
Bộp, Huyền Nguyên hung hăng bóp nát tay vịn của chiếc ghế ngồi, trên mặt hiện lên sát ý lạnh thấu xương:
- Ngọc Lan Tông xem ra không có nửa phần dự định hợp tác, đã sớm nói bọn
họ đạt được hàng loạt tình báo, Huyền Nguyên Tông có thể chia xẻ vô điều kiện. Hừ hừ, tình báo như vậy mà chưa từng gửi tới chỗ chúng ta!
Hít mấy hơi khẩu khí thật sâu, hắn tiếp tục hỏi:
- Đây là chuyện mấy ngày trước?
- Tính sơ qua phỏng chừng khoảng năm ngày trước!
- Năm ngày? A!
Huyền Nguyên cười nhạt, nắm ngón tay nắm lại rất có tiết tấu:
- Nghĩ không ra hiệu suất tình báo của Huyền Nguyên Tông chúng ta cũng có ngày hơn Ngọc Lan Tông, tốt, ngươi lui ra đi, lĩnh một chiếc ý nguyên
chương làm phần thưởng!
- Tạ ơn tông chủ!
Theo theo vẻ mặt vui mừng như điên, đệ tử báo tin nhanh chóng lui lại.
Nhắm mắt suy ngẫm, Huyền Nguyên bỗng dưng giương đôi mắt, tinh quang bao trùm Bùi Không:
- Ngươi biết bao nhiêu chuyện liên quan tới Mộc Phong này, kể rõ ràng một lượt, không được để sót!
- Rõ!
Mới vừa rồi Huyền Nguyên đối với Mộc Phong không hề có một chút hứng thú
nào, Bùi Không nói liên tục cũng không rõ ràng, hiện tại thái độ chuyển
biến ngược lại, thực khiến kẻ khác bực mình. Bất quá Bùi Khôn không thể
biểu thị bất mãn, trên thực tế, nội tâm của hắn cũng chấn động càng sâu!