Tinh Ngự

Chương 403: Q.4 - Chương 403: Trùng kích tán linh.






Lăng Phong có chút thoải mái, hắn biết thanh sắc lôi dịch toàn bộ bị Lăng Bảo Nhi hấp thu, hoặc giả chính là bị phong hệ kiếm nguyên hút lấy. Hai bên tự nhiên tồn tại liên hệ gần như huyết mạch tương thông. Mà bản thân kiếm điển từ khi đản sinh ra hai đại kiếm nguyên, ngay cả Sang Sư cũng có chút không hiểu, như vậy lại phát sinh biến hóa kỳ dị ra sao cũng có thể tiếp thu đi?

Lăng Bảo Nhi vô cùng thân thiết móc ra các loại quả hạch như quả thông từ bên trong cái yếm, đưa đến bên mồm Lăng Phong. Lăng Phong hé miệng, ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt trên ngón tay của nó, trên mặt không nhịn được lộ vẻ tươi cười.

Nhìn thấy Lăng Phong vui mừng, Bảo nhi càng thêm hài lòng. Lại tiếp tục tỏ vẻ suy nghĩ một lát, rồi Bảo nhi đột nhiên vươn ngón tay về phía Thích Thiên Ách giữa không trung!

A!

Lăng Phong thấy thế đại hỉ, trong ý thức hải của hắn lần thứ hai hiện lên lời nói của Tịch Tùng Tử, Dị Linh có quan hệ với lôi điện có thể khu trục tạp chất của tán linh. Vốn hắn chỉ cho rằng nhằm vào tán linh mới có tác dụng, không ngờ đối với linh thể đồng dạng cũng có hiệu quả!

Chính là Thích Thiên Ách lại tỏ vẻ tươi cười hưởng thụ, tựa như đây không phải là lôi điện, mà chỉ như vô số bàn tay nhỏ bé đang xoa bóp cho hắn. Sự tình quái dị này khiến Lăng Phong nghĩ đến vừa rồi bản thân vừa tiếp thu thanh sắc dịch rèn luyện!

Hơi trầm tư, Lăng Phong đưa tay về phía giữa không trung, đem toàn bộ kiếm nguyên kiếm ảnh thu hồi lại.

Vô số sấm chớp, gió xoáy gào thét, cuối cùng hội tụ thành một cột khí trụ long quyển phong. Ở giữa khí trụ này, quyển quyển khoanh chân ngồi ngay ngắn, trên mặt hiện lên vẻ trong thống khổ cùng vui sướng hỗn loạn.

Lăng Phong nhíu mày suy nghĩ, bỗng dưng từ giữa mi tâm bắn ra một chùm niệm thức quang mang, quang mang trong như mặt hồ, đem tất cả sự vật bên ngoài phản chiếu rõ ràng.

Từ nhỏ như một tia năng lượng biến huyễn đến lớn như chuyển động vặn vẹo giữa không trung của Thích Thiên Ách, tất cả đều hiện hữu bên trong. Đột nhiên, tâm thần của hắn thoáng động, nhãn thần phóng ra ngoài, trực tiếp truyền xuất giọng nói:

- Có chuyện?

- Bảo nhi lúc nãy đang chơi với ta, đột nhiên không thấy nữa.

Bên ngoài truyền đến những tiếng kêu lo lắng của Bảo Lan:

- Mau, mau phát động trên dưới tông môn đi tìm nó!

- Á.

Lăng Phong nhìn Bảo nhi, chỉ thấy nó rụt đầu lại, nấp sau lưng Lăng Phong, đôi mắt tròn đen láy hết nhìn sang trái lại ngó sang phải, một ngón tay đặt trên môi, thể hiện đây chỉ là trò chơi trốn tìm.

Một cảm giác buồn cười nổi lên, Lăng Phong mặc kệ cho nó hoa tay múa chân kháng nghị, giơ tay nhấc bổng lên, trực tiếp mở cửa phòng, nói:

- Không cần kinh hoảng, Bảo nhi ở chỗ ta.

Nhìn thấy Bảo nhi vẫn ổn, Bảo Lan thở phào nhẹ nhõm nhưng mặt vẫn không giấu nổi vẻ hiếu kì, rõ ràng là cảm thấy ngạc nhiên trước sự xuất hiện bất ngờ của Bảo nhi. Nhanh chóng che giấu tâm trạng hiếu kì, cô trừng mắt nhìn Lăng Phong, đang định phát tác thì phát hiện ra Thích Thiên Ách, kinh ngạc thốt lên một tiếng:

- Linh tôn cấp linh thể?

- Khụ.

Lăng Phong cười bối rối.

Nguýt hắn một cái, Bảo Lan nói:

- Ngươi có làm như hiếm lạ lắm ấy.

Nói đoạn cô ngoảnh đầu quay đi, không lâu sau đã thấy quay lại, mặt đầy vẻ thèm thuồng:

- Nhưng có vẻ rất ngon miệng.

Những lời này khiến Lăng Phong thoáng rùng mình, hắn biết với thực lực hiện tại của Bảo Lan tinh huyết nguyên khí hạch đề luyện từ ma thú cường giả bình thường đều không có có tác dụng, chỉ có linh tôn cấp mới hi vọng có hiệu quả. Nếu cô ta đã để ý đến Thích Thiên Ách vậy hắn phải quyết liệt với con ma thú hình người khó chịu này rồi!

Không đợi Lăng Phong giải quyết hết lo lắng trong lòng, Bảo nhi đã lao đến chỗ Bảo Lan, tóm lấy vạt áo cô giật giật. Chỉ thấy vẻ không vui trên mặt Bảo Lan dần chuyển sang khổ tiếu, cô cúi xuống bế Bảo nhi lên, giận dữ nói:

- Có phải hắn muốn trùng kích tán linh không?

Thấy Bảo Lan hoàn toàn không quay sang nhìn mình, Lăng Phong đầu tiên còn ngây ra, sau mới kịp phản ứng, do dự hỏi:

- Sao cô biết?

Liếc nhìn Lăng Phong với ánh mắt như đang nhìn một kẻ ngốc, Bảo Lan khó chịu nói:

- Chuyện đó đơn giản thôi, bên cạnh ngươi có linh thể cấp bậc này, nếu như trùng kích tán linh thành công đương nhiên thực có thể đại tăng, chỉ có kẻ ngốc mới không nắm lấy.

Lăng Phong chẳng biết nói gì, nghe cô nói hắn cũng cảm thấy câu hỏi vừa rồi của mình thật quá ngốc nghếch.

- Nếu đã muốn vậy thì phải tranh thủ làm sớm. Ta thấy sau khi đợi hắn hồi phục năng lượng là có thể bắt đầu rồi.

Bảo Lan suy nghĩ một lúc, nói.

- Tại sao?

Lăng Phong lại đặt ra câu hỏi một cách vô thức, hỏi xong thì mới kịp tỉnh ngộ.

Nhưng lần này thái độ Bảo Lan không còn gay gắt nữa, cô thở dài một tiếng, mặt đầy vẻ tiếc nuối:

- Trùng kích tán linh vốn dĩ nên làm một mạch, nếu cứ ngó trước ngó sau, sợ này sợ nọ thì mãi mãi không thể thành công được!

Lăng Phong thoáng giật mình, nghĩ đến tinh tiến dũng mãnh cần có khi trùng kích linh tôn mà Thích Thiên Ách vừa nói, cùng là một đạo lý! Hắn chăm chú nhìn Thích Thiên Ách, tròng lòng thoáng lóe lên một tia minh ngộ: Hay là Thích đại ca sớm đã có ý định này.

Chơi đùa với Bảo nhi một lúc, Bảo Lan bước vào tĩnh thất, nhắm nghiền hai mắt, bắt đầu tu luyện. Lăng Phong quay sang nhìn Bảo nhi, thấy nó chịu ngoan ngoãn chơi một mình mới yên tâm tu luyện.

Thời gian trôi qua như nước chảy, chớp mắt đã hết năm ngày.

Khoảng thời gian này, Lăng Phong không rời tĩnh thất lấy nửa bước, đói thì lấy tinh huyết nguyên khí hạch bổ sung dinh dưỡng. Bảo Lan cũng vậy, ngay cả Bảo nhi có vẻ cũng có vẻ vì bầu không khí kì quái này yên lặng ngồi im, thỉnh thoảng lại hiếu kì hết nhìn Lăng Phong lại quay sang nhìn Bảo Lan, như đang quan sát một chuyện mới lạ nào đó.

Đột nhiên, một âm thanh dồn dập như tiếng sóng triều phun dũng phun ra từ đỉnh đầu Thích Thiên Ách, mang theo khí lưu hồng sắc nồng đậm. Thích Thiên Ách mở trừng mắt, sương mù lởn vởn bên trong con ngươi, quay cuồng từng tầng như phi vũ, trùng trùng điệp điệp khiến người ta không thể nhìn ra độ sâu của nó.

- Linh thể ngưng, thiên địa tán!

Khí lưu quỷ dị tỏa ra từ khắp cơ thể Thích Thiên Ách, xoay tròn múa lượn tạo nên một cơn lốc xoáy cự đại. Màu sắc của cơn lốc vô cùng tươi sáng, xanh như thủy thảo, mang lại cho người ta một loại cảm giác sinh động cổ quái.

Thân thể Thích Thiên Ách ban đầu vẫn còn vài phần mơ hồ, sau dần chuyển sang rõ ràng, hai cánh tay đang nhanh nhẹn bấm vô số huyền dị nguyên lực ấn. Cơn lốc không ngừng di chuyển vào trong tạo nên một cảm giác cách biệt với không gian xung quanh. Hư không như biến thành nhất thể, tách biệt triệt để với Thích Thiên Ách.

Thích Thiên Ách chăm chú nhìn Lăng Phong, nhãn thần tản phát ra tập khí nồng trọng, đầy vẻ khẩn cầu. Lăng Phong hít một hơi thật sâu, nhãn thần lộ ra thần sắc kiên định, gật gật đầu!

Xuy!

Thích Thiên Ách yên tâm mỉm cười, ngực bụng mở rộng, một đường bích thanh sắc hư ảnh đột nhiên bật ra.

Lăng Phong khua ngua ngón tay nhẹ nhàng đẩy tinh thiết kiếm ra đầu ngón tay, kiếm thân không ngừng chuyển động theo quỹ đạo tròn. Nhìn Thích Thiên Ách với ánh mắt bội phục, Lăng Phong hiểu những gì mà mình suy đoán quả nhiên không sai, hắn đúng là muốn mượn cơ hội này trùng kích tán linh! Nhưng Thích đại ca làm thế hơi cực đoan một chút, sao lại nghĩ đến chuyện dùng ngoại vật hoàn thành điều này.

Binh!

Như một tiếng chuông vàng, ngân nga đến nỗi khiến màng nhĩ người ta phải kêu lên u u. Niệm thức trùng xuất từ trán Thích Thiên Ách, bắn thẳng về phía thủy về phía tấm màn trướng hình con sứa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.