Tinh Ngự

Chương 240: Q.3 - Chương 240: Truyền nhân của Bàng Phiên Vân!






Miệng lưỡi người đời đáng sợ, dù sao nhân loại cũng đối chiến với Thú Nhân tộc nhiều năm, nếu như có kẻ hữu tâm gán cho Lăng Phong tội danh "thông đồng cùng thú nhân", hắn tuy rằng không hãi sợ nhưng cũng sẽ kéo tới rất nhiều phiền toái. Tiêu Vũ có lẽ cũng hiểu rõ điểm này, vì vậy gật đầu nói:

- Cũng được, Lăng tiên sinh, sau khi tiến nhập Càn Thiên Giới, nếu như gặp nhau mong rằng chiếc cố nhiều hơn.

- Nhất định!

Lăng Phong tuy rằng vẫn không biết trong Càn Thiên Giới đến tột cùng ẩn chứa bao nhiêu bí mật, thế nhưng một lời đáp ứng này ngược lại vẫn phát ra từ nội tâm.

Nhìn theo Tiêu Vũ phiêu nhiên quay về, Lăng Phong cảm thụ được vài luồng ánh mắt cường liệt lần lượt rơi trên người mình, hai trong số đó là tới từ phương hướng đám người thú nhân.

Nhãn thần Băng Tiêu khẽ động, hàn quang ẩn hiện, biểu tình hơi có chút ghen tuông!

Điều này làm cho Lăng Phong có phần ngây ra, không khỏi bật cười, đạo là vô tình nhưng lại hữu tình, tình luôn trêu người, há nói quên là có thể lập tức quên? Mặc kệ Băng Tiêu đã từng trải qua những việc gì, muốn dễ dàng quên đi Tiêu Vũ đã từng yêu tha thiết, cùng từng vì hết nỗ lực hết mình dễ dàng, đều không phải là một chuyện dễ dàng!

Về phần một người khác lại khiến cho Lăng Phong có chút kỳ quái, chiến ý, chiến ý nồng đậm kia đến từ phương hướng Thi Phân tộc. Người này mái tóc màu bạc rực rỡ ngắn ngủn, mạnh mẽ dựng ngược lên, khiến cho biểu tình kiên nghị càng tăng thêm vài phần cứng rắn. Chỉ bất quá đường nén khuôn mặt người này lại mềm mại ôn nhu không gì sánh được, hai hàng lông mày thon dài, con ngươi long lanh tựa như sao mai, đôi môi hồng thắm. Tất cả những thứ đó đều cho thấy, người này chính là một nữ tử!

Thế nhưng vì sao nàng lại có chiến ý đối với mình cường liệt đến như thế?

Đột nhiên, Lăng Phong chợt nhớ tới thiên tài tộc nhân chi thứ "Cư Lý" của Thi Phân tộc mà Tiêu Vũ từng nhắc riêng cho mình, lẽ nào đó chính là nữ tử này? Nếu như vậy địch ý của nàng đối với mình mạnh mẽ cũng không sai, dù sao trên Thần Chiến Đài mình đã nhất cử đánh tan tác Khắc Lỗ Ni, đem đường đường một thiếu chủ của Thi Phân tộc ném ngã với tư thế chật vật không gì sánh được, việc đó chẳng khác nào trực tiếp đem tôn nghiêm của Thi Phân tộc giẫm đạp dưới chân!

Nhục nhã lớn như vậy, đối với một đại Thú Thần thị tộc mà nói quả thực là vô cùng nhục nhã. Dốc hết nước của ba sông năm biển cũng khó có thể rửa sạch.

Ngay sau đó, một tiếng hô của Khắc Lỗ Ni đứng ở bên cạnh đã chứng thực suy đoán của Lăng Phong, hắn hướng về phía nữ tử nói:

- Chính là hắn, Cư Lý, chính là hắn đã làm nhục Thi Phân tộc chúng ta!

- Câm miệng! Cư Lý hừ lạnh một tiếng. Có thể nhìn ra được Khắc Lỗ Ni hẳn là rất e ngại nàng, bị một tiếng quát lớn của nàng sợ đến mức lùi về phía sau không dám mở miệng nói thêm lời nào, chủ động nhường lại vị trí lĩnh đội. Âm thanh tiếng quát lạnh vừa ra, Cư Lý tiến lên trước một bước, hai chân thon dài tựa như bàn thạch cắm rễ trên mặt đất, tràn ngập cảm giác vững chắc ổn định không thể lay động:

- Làm nhục Thi Phân tộc ta, có dám đánh một trận không?

Khí thế cường đại như thủy triều ba đào xông thẳng về phía Lăng Phong!

Lăng Phong thản nhiên cười, hôm nay thanh uy của hắn đã lập, một vài khiêu chiến hoàn toàn không cần để ý tới, cho dù từ chối cũng hoàn toàn không có ai cho rằng mình khiếp đảm, lại càng không ảnh hưởng tới danh vọng của Tinh Lam, hắn hời hợt xoay người đi, nói:

- Không có hứng thú!

Nghe vậy, trên mặt Cư Lý nổi lên vẻ buồn bực xấu hổ cường liệt, tức giận hừ giọng nói:

- Đây cũng không phải do ngươi quyết định!

Nàng chợt tung một quyền hướng về phía lưng Lăng Phong đấm tới, lực chấn động lan ra như gợn sóng khiến cho không khí sinh ra âm thanh rít vang sắc nhọn, một đạo quang trụ thanh sắc rõ ràng có thể nhìn được bằng mắt thường bức thẳng về phía lưng Lăng Phong mà đến, sát khí dày đặc khiến cho lông tóc trên người Lăng Phong lập tức dựng lên!

Lăng Phong biểu tình không chút rung động, nhưng trong lòng lại dâng lên sóng lớn ngập trời: Cực Đạo Ba! Lại là Cực Đạo Ba!

Cư Lý thi triển rõ ràng là Cực Đạo Ba mà Lăng Phong hết mức quen thuộc, bất quá uy lực nàng thi triển ra lại vượt xa Khắc Lỗ Ni. Một kích kia đủ để nhận ra Cư Lý được mọi người tán thưởng là "vô hạn tiếp cận Thánh Vực" cũng không phải hư danh, thực lực quả thực phi thường cường đại!

Bất quá thực lực mạnh mẽ này cũng chỉ là đối với người ngoài, chỉ luận riêng về chiến lực thực sự, Lăng Phong thậm chí đã có thể diệt sát cường giả Thánh Vực tiền kỳ, Cư Lý sao có khả năng địch lại nổi?

Tâm lặng như giếng cổ, phản chiếu vạn vật!

Mặc dù không chính diện nhìn thấy công kích của Cư Lý, thức hải của Lăng Phong lại tựa như gương sáng đem vạn vật ở bên ngoài chiếu rọi trong đó rõ ràng không bỏ sót thứ gì, vị trí ra sao cũng có thể thấy được rõ ràng!

Thân pháp, bộ pháp, nhãn thần, cơ nhục rung động, tay áo khẽ rung.

Mỗi một đường mỗi một tia năng lượng dao động đều chiếu rọi vô cùng rõ ràng ở trong thức hải của Lăng Phong, Lăng Phong nắm chắc được mức độ mạnh yếu một kích kia của Cư Lý. Thiên địa trong mắt hắn dường như biến ảo thành một cái lưới lớn, những đường nét kinh mạch trong mạng lưới tựa như những vệt hoa văn mờ ảo!

"Ông" một tiếng cự chấn, Tinh Thiết kiếm như mãnh hổ điên cuồng lao ra, quanh thân kiếm từng đạo kiếm mang rừng rực hồng diễm ngưng tụ thành những sợi tơ thô to, mỗi một đạo kiếm mang đều phảng phất như do năng lượng ngưng kết thành thực chất trầm trọng đến kinh người, lực lượng của một trăm lẻ tám đạo kiếm mang một khi bạo quả thực có thể hủy thiên diệt địa!

Cư Lý hoảng sợ thất sắc, một quyền này đây nàng đánh ra mang theo nộ ý vô tận, một chiêu này căn bản không nghĩ đến muốn lưu lại nửa phần kình lực. Bây giờ đối mặt vs phản công cuồng của Lăng Phong, nàng căn bản không thể nào né tránh, chỉ có thể lựa chọn cứng rắn đón đỡ! Nội tâm của nàng lúc này đã sinh ra một ý nghĩ sợ hãi chưa từng có, vô cùng rõ ràng sức mạnh uy lực một kiếm này của Lăng Phong phi thường kinh khủng, cũng không phải nàng có khả năng chống đỡ được!

Thời khắc nguy cấp, âm thanh một tiếng quát lớn bỗng nhiên vang lên:

- Cư Lý, ta đến!

Thanh âm chưa dứt, một đạo kiếm quang cuồng liệt chém ra phía trước, bức thẳng về phía Tinh Thiết kiếm mà đến!

Lăng Phong cả kinh, trong thức hải chiếu rọi rõ ràng hình ảnh của người lao tới, hắn một thân luộm thuộm, áo bào màu than chì khoác trên người được cắt xén tùy ý có vẻ lôi thôi không chịu nổi, trên mặt râu ria xồm xoàm càng khiến cho hắn cả người thoạt nhìn càng giống như vừa từ trong giữa đám bùn đất chui ra, chỉnh thể trông không khác gì một gã ăn mày!

Cũng may vẫn còn một đôi mắt sáng như sao sớm khiến cho người này có thêm vài phần nổi bật, tinh quang bắn ra bốn phía, nhuệ khí bức người!

Choang!

Xung đột mãnh liệt, Lăng Phong thuận thế bay lên giữa không trung, phía sau đồng thời xuất hiện một cỗ khí lưu cường liệt xé trời xông thẳng đến tận mây, đem không gian đang tràn ngập gợn sóng rung động khuấy đảo càng thêm hỗn loạn!

- Ha ha ha ha, phu thê chúng ta liên thủ, quả nhiên đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi...

Người tới còn chưa dứt lời, trên đầu liền đã bị Cư Lý nặng nề gõ cho một quyền.

Khuôn mặt Cư Lý bao phủ một lớp hàn sương băng lạnh, ánh mắt như đao, từng từ từng từ như xông ra từ kẽ răng:

- Câm miệng, ngươi không được quấn lấy ta nữa!

- Được được được!

Người tới gật đầu như gà mổ thóc, đột nhiên vẻ mặt lại hiện lên vẻ lén lút bỉ ổi, hơi híp mắt liếc sang nhìn Cư Lý, dáng vẻ buồn nôn không gì sánh được, nói:

- Vậy chờ khi nào không có ai, chúng ta lại hảo hảo thân mật nhé?

Đối mặt với một gã gia hỏa bại hoại vô sỉ như thế, hết lần này tới lần khác bản thân cũng không phải đối thủ của hắn, Cư Lý hận đến mức nghiến răng nghiến lợi, chỉ muốn xông vào cắn chết hắn, có một loại xung động đặc biệt muốn đạp vào mông gã gia hỏa này ném từ trên đỉnh núi cao ngàn trượng xuống đất.

Bỗng nhiên, Tần Chính vẫn bàng quan đứng xem một màn này không hề có động tĩnh gì lại chăm chú nhìn vào người tới, lạnh lùng quát lên:

- Liệt Thiên Kiếm Đạo? Bàng Phiên Vân là gì của ngươi?

Nghe vậy, sắc mặt người tới từ vẻ cuồng tiếu đột nhiên hoàn toàn thu liễm lại, thần tình trở nên nghiêm túc không gì sánh được, nhìn thẳng vào Tần Chính. Trong ánh mắt của hắn tựa hồ có một đạo kiếm ý sắc bét chợt lóe lên trong sát na, cất cao giọng nói:

- Ta tên Lãnh Tinh Dực, thay gia sư Bàng Phiên Vân vấn an tới Võ Thần!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.