Cung Phụng Các, nơi này đã được cải tạo toàn diện. Thần Binh Các, Bí Kíp Các, Tu Luyện Các hiện tại đã không còn nữa, hết thảy đều được sửa chữa thành những gian phòng dành cho đệ tử hạch tâm ở lại. Đệ tử cung phụng ngày xưa sống an nhàn sung sướng, bây giờ bất quá cũng chỉ có được một không gian ba bốn mét để nghỉ ngơi, nhưng bọn họ biết thời cuộc đang trong lúc khẩn trương nên cũng không có người nào oán giận.
Dựa theo chế độ thay phiên gác trực, trong Cung Phụng Các mỗi một khắc lại có người tra xét qua, Băng Thần Tử đã hạ nghiêm lệnh, bất luận kẻ nào cũng không được tùy ý ra vào Cung Phụng Các! Cũng may tất cả mọi thứ cần thiết đều có huấn luyện doanh đưa tới đúng hạn, nên cũng không cần lo lắng về những sinh hoạt tất yếu.
Tầng cao nhất của Tu Luyện Các, Băng Thần Tử sắc mặt tái nhợt, nghiêng người dựa ở trên giường, không ngừng ho khan, mỗi một lần ho đều phảng phất như muốn tắt thở. Băng Mặc Viễn ở bên giường hắn vẻ mặt lo lắng:
- Đại trưởng lão, hay là ngài rút lui trước đi! Chỉ cần có ngài còn đó, Băng gia chúng ta sẽ không đến mức bị đoạn tuyệt căn cơ!
Phất phất tay, lại là một trận ho khan đến tê tâm liệt phế, Băng Thần Tử miễn cưỡng ổn định lại, trên mặt nổi lên vẻ ửng hồng không bình thường:
- Bên phía Tinh Lam có tin tức truyền về có hay không?
- Không có!
Băng Mặc Viễn nhịn không được nói:
- Tiểu tử kia ngày đó quyết liệt cùng chúng ta như vậy, hôm nay sao có thể trở về giúp chúng ta được? Còn cả Khải Ân, tôi đã hỏi qua Bạch Nham, nó từ bé đã là cái bóng của Lăng Phong, chỉ nghe theo mỗi lệnh của hắn, nếu như muốn trông cậy vào bọn chúng, tôi thấy căn bản không được ích gì... Đại trưởng lão, ngài đừng nổi giận.
Thấy lời mình nói lần này lại khiến cho Băng Thần Tử ho khan một trận kịch liệt, Băng Mặc Viễn vội vã tiến lên nhẹ nhàng vỗ lưng hắn.
Một lát sau, Băng Thần Tử thản nhiên nói:
- Ta tin tưởng bọn họ không phải là người như thế, trừ khi có việc gì trì hoãn, bằng không nhất định bọn họ sẽ đến! Ta chỉ lo rằng...
Hắn âu sầu nhìn lên nóc nhà, ánh mắt tựa hồ có thể xuyên thấu cách trở nhìn thẳng lên tận trời xanh:
- Lực lượng bọn họ mang về đây cũng không đủ để xoay chuyển tình thế.
Băng Mặc Viễn trầm mặc, đúng vậy, trông cậy vào nhóm người Lăng Phong hoàn toàn bởi vì thiên phú của họ. Thế nhưng ở nơi nhân tài xuất hiện lớp lớp như Tinh Lam công quốc, thiên phú của họ có thể nổi bật được hay không? Vạn nhất bọn họ không nhận được sự coi trọng, với thực lực như vậy cho dù thực sự trở về thì cũng giúp được gì chứ?
Mấy vấn đề này dường như một tảng đá lớn nặng trịch đặt trong lòng Băng Mặc Viễn, đột nhiên, ngoài cửa vang lên một tiếng bẩm báo:
- Thành chủ!
Băng Mặc Viễn lớn tiếng quát lên:
- Không phải ta đã dặn cho dù phát sinh bất cứ sự tình gì cũng không được lên đây sao?
Hiện tại tin tức đại trưởng lão trọng thương nhất định phải giữ kín, vì phòng ngừa nội gian không biết ẩn giấu ở nơi nào tiết lộ ra, Băng Mặc Viễn đã nghiêm cấm bất kỳ kẻ nào cũng không được tiếp cận tầng trên cùng.
Người ngoài cửa hơi nao núng một chút, sau đó lại nỗ lực lấy dũng khí nói:
- Thành chủ, là bọn họ trở về, ngài đã phân phó khi nào có tin tức bọn họ phải lập tức lên đây bẩm báo!
- Bọn họ sao?
Băng Mặc Viễn còn chưa kịp phản ứng, sắc mặt Băng Thần Tử đã lộ ra vẻ vui mừng, kích động từ trên giường ngồi dậy nói:
- Là đám người Khải Ân đã trở về, Mặc Viễn, nhanh, nhanh mời bọn họ lên đây.
- Đại trưởng lão, thân thể của ngài...
Băng Mặc Viễn còn có chút chần chờ, Băng Thần Tử đã lớn tiếng quát lên:
- Có nghe thấy không?
Băng Thần Tử bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là gật đầu nói:
- Vâng!
...
- Sư tôn!
Vừa thấy được hình dung tiều tụy của Băng Thần Tử, Khải Ân nhịn không được nước mắt dâng lên. Từ khi ở trên nghi thức cung phụng hiển lộ ra thiên phú, hắn liền nhận được sự dãy dỗ tận tình của Băng Thần Tử. Có thể nói trong thời gian đó, Băng Thần Tử hoàn toàn coi hắn là người kế tục của mình mà bồi dưỡng, không chút nào tàng tư, loại tình cảm vô tư từ ái này tự nhiên đã cảm nhiễn thật sâu vào trong lòng Khải Ân.
Mặc dù về sau Khải Ân bái Mạch Kha làm thầy để học tập nguyên tố chân võ quyết, nhưng từ đáy lòng mà nói, người mà hắn chân chính coi là sư phụ chỉ có Băng Thần Tử.
Băng Thần Tử run rẩy vươn tay ra nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Khải Ân, sau khi tinh tế cảm nhận, hắn nhịn không được toát ra một tia kinh hỉ. Khi Khải Ân rời khỏi Băng Phong thành tu vi là lục tinh, hiện tại khí tức chân lực hắn để lộ ra cũng không có biến hóa gì lớn, thế nhưng trên người lại có một cỗ khí tức nguyên lực nồng đậm như muốn tràn ra khiến cho Băng Thần Tử kinh hãi không ngớt.
Nếu như nhắm mắt lại, Băng Thần Tử thậm chí còn cảm thấy Khải Ân trước mắt giống như là một khối cự thạch to lớn, cả người tản mát ra khí tức vô cùng nặng nề trầm trọng. Mặc dù bản thân không phải là nguyên tố Thiên Hành Giả, thế nhưng năm xưa lịch lãm khắp nơi, kiến thức nhãn quang của Băng Thần Tử cũng bất phàm, liếc mắt một cái liền nhận ra đây là dị tương khi đã đem chân nguyên lực tu luyện tới cảnh giới cực cao mới có thể phát sinh.
Điều này sao có thể? Băng Thần Tử đột nhiên hỏi:
- Hôm nay con đã là...
Khải Ân vội vã trả lời:
- Đệ tử đã là trung giai Thiên Hành Giả!
Trung giai? Băng Thần Tử chấn động, chợt trên mặt lộ ra vẻ mừng rỡ như điên, liên tục than thở:
- Tốt! Tốt! Tốt!
Hắn nặng nề mà vỗ vỗ vai Khải Ân, trên mặt toát ra vẻ vui mừng không gì sánh được. Ngay sau đó hắn lại chuyển ánh mắt về phía Lăng Phong, vừa nhìn thấy rõ ràng, vẻ mặt của hắn nhất thời trở nên phức tạp, thở dài thật sâu nói:
- Hôm nay ngươi đã đạt tới tu vi thất tinh, hẳn đã có thể thành thạo vận dụng ảo diệu của Thất Thốn Kích rồi chứ?
Lăng Phong vẫn chưa che giấu chân lực ba động trên người, chỉ cần người có tu vi cao hơn hắn liền có thể nhận biết rõ ràng hắn chính là một cao thủ thất tinh, nhưng bọn họ lại không biết nếu thực sự chiến đấu, thậm chí Lăng Phong còn có thể tranh cao thấp cùng Thánh Vực!
Băng Thần Tử tự nhiên không nhìn ra ảo diệu trong đó, hắn chỉ nhớ lại lúc trước bằng vào Huyết Xích đan, Lăng Phong mới có thể đỡ được ba chiêu của mình, hôm nay cho dù không dựa vào bất cứ ngoại lực gì, người thanh niên trẻ tuổi này hẳn là có thể cùng mình đọ sức một phen rồi. Lại nhớ đến Lăng Phong ngày đó hiển lộ ra nguyên tố Khí Linh, hắn nhịn không được thầm than trong lòng: Băng gia đã mất đi một thiên tài!
Cuối cùng lại nhìn nhóm người Hạ Á một phen, hơi gật đầu chào bọn họ, Băng Thần Tử hỏi:
- Khải Ân, chỉ có các ngươi trở về thôi sao? Tinh Lam không phái thêm người khác tới hả?
Không chờ Khải Ân nói chuyện, Úc Vi đã rồi tiến lên một bước, có chút bối rối nói:
- Đại trưởng lão, lần này vẻn vẹn chỉ có năm người Tiểu Phong bọn họ chạy về Băng Phong thành. Tuy rằng thực lực đã tiến bộ rất nhiều, nhưng nếu nói muốn đối kháng cùng với hai nhà kia, chỉ sợ là...
Phất phất tay ngăn nàng tiếp tục nói, trong mắt Băng Thần Tử hiện lên một tia kiên định:
- Ngươi cho rằng ta thực sự là lão hồ đồ rồi hay sao? Lần này hi vọng vết thương của ta khỏi hẳn không tới được một phần vạn, cho dù Khải Ân có lưu lại căn bản cũng không giúp giải quyết được tình hình khó khăn hiện nay... Hừ, cho dù cả Băng gia ta bị diệt thì cũng không thể để cho bọn họ chịu chết vô ích!
Hắn đột nhiên tránh ra khoi cánh tay của Khải Ân, mạnh mẽ quỳ xuống hướng về phía Lăng Phong:
- Lăng tiên sinh, ta biết Băng gia có rất nhiều chỗ không phải với ngươi, vậy mà ngươi vẫn đem phần tiếp theo của công pháp Thốn Kích Quyết đưa lại cho chúng ta, cho dù Băng gia đối với ngươi có ân tình lớn bằng trời thì cũng đã hoàn trả sạch sẽ rồi! Thế nhưng hôm nay ta lại mặt dày cần xin ngươi hãy nhìn vào một chút ân tình trên người Khải Ân mà bảo lưu cho Băng gia ta một phần huyết mạch!
Sự tình xuất hiện đột ngột, Lăng Phong căn bản không nghĩ đến hắn sẽ dùng tới một chiêu này, cuống quít lắc mình tránh khỏi trọng lễ của
hắn, Khải Ân vội la lên:
- Sư tôn, người nói gì vậy, chúng con lần này trở về chính là muốn trợ giúp Băng gia...
- Không cần nhiều lời!
Băng Thần Tử lớn tiếng quát lên ngắt lời hắn, trong lúc vội vàng lại phát ra một cơn ho khan liên tục, khiến cho Khải Ân sợ đến mức không dám nhiều
lời. Khải Ân vội vàng tiến lên vỗ vỗ vào lưng hắn, một lát sau, Băng
Thần Tử mới ổn định lại, trên mặt vẫn hiện lên vài tia ửng hồng không
bình thường:
- Lúc trước tùy tiện viết thư cầu xin giúp đỡ là ta
đã nghĩ quá nhẹ nhàng, các ngươi mới tới Tinh Lam thành bao lâu, nhân
mạch có thể tích lũy được bao người chứ? Nguyên bản ta ôm hi vọng vạn
nhất, lực lượng các ngươi đem về có thể đủ để cứu giúp Băng Phong thành, hiện tại xem ra...
Hắn lắc đầu cười khổ, rồi sau đó lại hòa nhã nói:
- Các ngươi có thể trở về, ta đã thập phần vui vẻ rồi, thế nhưng ta quyết không thể kéo các ngươi chết theo được! Mặc Viễn!
Băng Mặc Viễn cuống quít tiến lên:
- Đại trưởng lão!
- Ngươi đích thân đi chọn một nhóm cung phụng đệ tử có tiềm lực nhất,
chuẩn bị lập tức theo đám người Khải Ân rời khỏi Băng Phong thành!
Sau khi phân phó xong, ánh mắt Băng Thần Tử dừng lại trên người Khải Ân, lớn tiếng quát lên:
- Vi sư biết con trọng tình trọng nghĩa, thế nhưng sau này trừ khi con
đạt được thực lực cửu tinh, bằng không tuyệt không cho phép báo thù hai
nhà Giản Hạ, vi sư dù ở dưới cửu tuyền tâm cũng khó yên lòng, con nghe
rõ chưa?
- Sư tôn!
- Đáp ứng ta đi!
Hai mắt Băng Thần Tử đỏ lên, trong miệng không ngừng thở hổn hển.
- Con... con... ài...
Dưới tình thế cấp bách, Khải Ân căn bản không biết nên giải thích rõ ràng
cho Băng Thần Tử thế nào, không thể làm gì khác hơn là nhìn về phía Lăng Phong cầu xin giúp đỡ.
Lăng Phong vẫn lẳng lặng nhìn một màn
trước mặt, cho đến lúc này hắn rốt cuộc mới lộ ra một nụ cười xuất phát
từ nội tâm. Hắn khẽ lắc đầu, bước lên phía trước, ánh mắt đảo qua hai
người Băng Thần Tử cùng với Băng Mặc Viễn, trong đó lộ ra một sự tự tin
tuyệt đối:
- Đại trưởng lão cứ yên tâm, Giản Hạ hai nhà trong mắt ta bất quá chỉ như gà đất chó ngói mà thôi, không có chút vốn liếng nào cả, càng không nói đến có thể uy hiếp tính mạng ta.
Dứt lời, từ
trong cơ thể hắn truyền ra tiếng oanh minh như biển gầm sóng dậy, thanh
âm ầm ầm cuồn cuộn không dứt, mới nghe thì tựa hồ ở rất xa, nhưng càng
lúc lại càng gần, càng lúc càng vang dội, cả gian phòng đều tràn ngập âm thanh cực lớn này, cuồng âm gào thét khiến cho vách tường ở bốn phía
cũng phải nứt ra!
Nhóm người Băng Mặc Viễn hoảng sợ nhìn về phía
Lăng Phong, ngay khi trong cơ thể Lăng Phong truyền ra âm thanh ầm ầm đó là lúc, bọn họ cảm thấy bên ngoài dường như có một cái miệng lớn vô
hình, toàn thân khí huyết của mình trở nên cực kỳ bất ổn, lúc nào cũng
có thể bị cái miệng mở sẵn này thôn phệ sạch sẽ!
Ngay lập tức,
thân ảnh Lăng Phong ở trong mắt mọi người trở nên mở ảo, chợt nhìn thì
rất gần, nhưng khi vươn tay ra muốn sờ vào thì lại phảng phất như rất
xa, càng cổ quái chính là, toàn thân hắn dường như đã dung nhập vào
không gian nơi đây, thiên địa là hắn, hắn cũng là thiên địa!
- Ngươi, ngươi, ngươi...
Băng Thần Tử kinh hãi chỉ vào Lăng Phong. Bỗng nhiên hắn nhớ đến một bí mật
mà chỉ có các đời trưởng lão mới được biết đến, nghe đồn người tu luyện
Thốn Kích Quyết tới đỉnh phong, không cần tung ra bất kỳ công kích nào,
vẻn vẹn chỉ là vận dụng khí huyết bản thân cũng có thể tạo ra được tiếng sóng gầm biển nộ, lẽ nào Lăng Phong đã tu luyện được tới cảnh giới đó?
Đột nhiên, khí thế toàn thân Lăng Phong thu liễm sạch sẽ, hắn đương nhiên
không phải tu luyện Thốn Kích Quyết tới đỉnh phong như suy nghĩ của Băng Thần Tử, thế nhưng sau khi hắn lĩnh ngộ ra được cảnh giới thân kiếm hợp nhất, lý giải đối với chân võ đạo cho dù là người luyện Thốn Kích Quyết đến đỉnh phong cũng không thể sánh bằng. Lăng Phong biết dù có khuyên
nhủ nhiều thế nào cũng không hữu hiệu bằng cách bày ra thực lực chân
chính của mình, cho nên mới lựa chọn phương thức trực tiếp nhất.
- Phù!
Khải Ân thở dài ra một hơi nói:
- Sư tôn, lúc này người không nên ngăn cản chúng con nữa chứ?
Ngoại trừ ba người Hạ Á cùng với Khải Ân biết được tu vi của Lăng Phong,
những người còn lại vẻ mặt đều dại ra, một lát sau Băng Thần Tử mới
gượng gao lên tiếng hỏi;
- Tu vi của ngươi hôm nay đến tột cùng như thế nào rồi?
Lăng Phong không trả lời, Khải Ân đã tự hào nói:
- Trước khi đến Băng Phong thành đại ca đã vừa đánh chết một con linh thể khôi lỗi! A, đúng rồi, thực lực của linh thể khôi lỗi tương đương với
Thánh Vực cường giả!
Mọi người đã hoàn toàn không nói nên lời,
bọn họ biết rõ ràng lai lịch của Lăng Phong, chính vì vậy bọn họ mới
càng thêm cảm thấy khó có thể tin nổi! Gã thiếu niên áo đen này ngày
trước khi rời khỏi Băng Phong thành bất quá cũng chỉ có tu vi ngũ tinh,
mới trải qua bao lâu, hắn dĩ nhiên đã có thể đánh bại được cả Thánh Vực? Hắn mới chỉ mười bảy tuổi!
Không còn bất kỳ ngôn từ nào có thể
hình dung ra được nội tâm khiếp sợ của nhóm người Băng Thần Tử. Một lát
sau, Úc Vi hung hăng đưa tay véo Lăng Phong một cái:
- Giỏi cho tiểu quỷ ngươi, giấu diếm giáo quan đến khổ!
Thấy biểu tình vừa giận vừa mừng của nàng, trong lúc nhất thời, Lăng Phong
cảm thấy ấm áp không gì sánh được: trên đời này luôn luôn có một số
người, bọn họ sẽ không bởi vì ngươi nghèo hèn hay phú quý mà thay đổi
thái độ và tình cảm đối với ngươi. Loại cảm giác được yêu thương y như
trước kia thật sự là ấm áp!
Lúc này Băng Mặc Viễn không biết là vui mừng đến ngớ ngẩn hay là đã bị làm sao, ngây ngốc hỏi:
- Đại trưởng lão, tôi còn phải đi lựa chọn cung phụng đệ tử nữa không?
Lời này vừa nói ra, Băng Thần Tử lập tức trợn mắt, cười mắng:
- Cút! Nhanh đi chuẩn bị một bàn yến hội rồi đưa lên đây!
- Vâng!
Tuy rằng bị Băng Thần Tử quát mắng, nhưng bộ dáng Băng Mặc Viễn vẫn vui tươi hớn hở, vội vã chạy ngay xuống lầu.
Thấy vị đứng đầu Băng gia ngày xưa tôn quý không gì sánh được lại lộ ra dáng dấp như vậy, nội tâm Lăng Phong liền dâng lên chút cảm xúc nhàn nhạt,
giờ khắc này hắn đã cảm nhận được địa vị bản thân quả thực đã phát sinh
biến hóa rất lớn, bản thân đã không còn là một gã nội doanh đệ tử phải
ngưỡng vọng những đại nhân vật nữa.
Hắn đột nhiên nhớ tới ngày đó khi Sang Sư ngẩng đầu cười to, cuồng ngôn nói "Sở cầu của ta, trời đất
mênh mông này, không một kẻ nào có thể ở trên ta, sở cầu của ta, tinh
không rực rỡ này, không một kẻ nào có thể nắm giữ mệnh ta!"
Một
cỗ khí thế sục sôi xông lên lồng ngực hắn, nhãn thần Lăng Phong tựa như
có thể xông phá thương khung, xé nát sao trời: ta sẽ nỗ lực, tiếp tục nỗ lực, để cho dưới tinh không này, không có một ai phải khiến ta ngưỡng
vọng!
Thừa dịp Băng Mặc Viễn đi chuẩn bị cơm trưa, Lăng Phong
ngồi ở bên cạnh Băng Thần Tử, nhẹ nhàng đặt ba ngón tay lên mạch môn ở
cổ tay hắn, Băng Thần Tử thấy vậy hiểu ra dụng ý của hắn, vội vàng nói:
- Không nên...
- Đại trưởng lão chớ vội, không có chuyện gì đâu!
Băng Thần Tử không thể tiếp tục cự tuyệt, hắn cảm nhận được có một cỗ lực
lượng kỳ quái dũng mãnh tiến vào trong cơ thể mình, cỗ lực lượng này nhỏ bé mỏng manh như thể lúc nào cũng có thể đứt gãy, nhưng cảm giác mà nó
mang lại thì mênh mông như biển, sắc bén như kiếm, chân lực bản thân
đứng trước cỗ lực lượng thần kỳ này hoàn toàn không thể sánh được. Loại
chênh lệch này cũng không phải là chênh lệch lực lượng thuần túy, mà
phảng phất như đó là sự khác biệt về phẩm chất tiên thiên trời sinh.
Tựa như một đầu trâu nước huyết khí cường thịnh cùng với một đầu hổ con vừa mới sinh ra không lâu, hổ con tuy nhỏ bé, nhưng uy nghiêm trời sinh lại có thể khiến cho trâu nước hình thể lớn hơn nó rất nhiều không dám nhúc nhích.