Tinh Ngự

Chương 436: Q.4 - Chương 436: Từng bước ép tới.




Thạch Ánh Chiếu hừ một tiếng, phẩy tay bước vào, nử tử sau lưng túm lấy hắn, lo lắng nói:

- Sư tôn.

- Không cần lo lắng, vi sư không vô dụng đến thế đâu.

Thạch Ánh Chiếu quay sang nhìn Lăng Phong, ánh mắt mang theo một tia khiêu khích, ngữ khí hàm chứa sự giễu cợt:

- Dù người ta có bày sằn đầm rồng hang hổ thì cũng thể làm khó được ta.

- Hắc!

Nghe vậy, tên đại lưu manh Tào Kế Suất không khỏi bật cười:

- Thật là can đảm, vậy mà cũng không sợ, không biết là ai nửa đêm lén lút mò đến? Không lẽ người đó không có liên quan đến Thạch tông chủ?

Tên tiểu tử này vô cùng ác liệt, hắn vừa bới móc vừa cố ý nhìn ngó xung quanh như đang tìm kiếm một người không hề tồn tại.

Sắc mặt Thạch Ánh Chiếu càng trở nên khó coi hơn, trong lòng bực bội vô cùng, thân là một trong thất địa tông phái tông chủ, sao hắn phải chịu đựng thái độ lạnh nhạt này? Rõ ràng là phải mình đuối lý trước nên càng không thể phản bác.

- Phì, đến ám sát tên nam tử hạ lưu này là quyết định của ta, không liên quan đến gia sư!

Nói đến hãi chữ "hạ lưu", huyết đao nữ tử lại giận dữ trừng mắt nhìn Lăng Phong như muốn dùng nhãn thần đâm chết hắn. Bất bình nói:

- Các ngươi đừng ngậm máu phun người, đổ vạ cho sư tôn ta!

- Ồ, nghe nói Thương Linh Tông chế độ nghiêm cẩn, quản lý đệ tử thủ hạ vô cùng nghiêm khắc, không ra mệnh lệnh thủ hạ tuyệt đối không thể tùy ý tiếp nhận nhiệm vụ.

Tào Kế Suất âm dương quái khí nói:

- Tiểu muội muội, cô định nói với chúng ta những lời đồn đó đều là giả sao? Đệ tử các cô có thể bỏ qua tông chủ, tự ý chạy đi ám sát người khác. Chẳng may xảy ra chuyện, tông chủ sẽ lại tự động hỏa tốc chạy đến chùi đ** cho các cô? Chậc chậc, đúng là khiến người ta mở rộng tầm mắt.

- Ngươi, ngươi mới chùi....

Huyết đao nữ tử lúc này không còn sát khí lạnh lẽo như lúc nãy nữa, có nãi sư ở bên cạnh, cô lại trở về hình dạng của một cô gái nhỏ, bị Tào Kế Suất trêu chọc, giận đến nỗi mặt đỏ bừng, mắt ngân ngấn nước.

- Các ngươi không lẽ thích đấu võ mồm với con gái sao?

Thạch Ánh Chiếu nhướng mày, nét hiểm độc ẩn hiện trên mặt có vẻ như đã nổi giận.

- Lão Tào, không được lộn xộn.

Lăng Phong quát lên rồi quay sáng Thạch Ánh Chiếu nói:

- Người của bổn tông ngôn ngữ vô trạng, mong Thạch tông chủ bỏ quá cho.

- Ha!

Cười lạnh một tiếng, Thạch Ánh Chiếu cố nén giận, nhún chân nói:

- Quý tông nhân nhanh mồm nhanh miệng, thật hiếm có, ta cũng không dám trách.

Bị Tào Kế Suất chọc tức, hắn giận đến nỗi đầu óc có chút mơ hồ, bực bội bước vào trong phòng, chẳng thèm quan tâm đến nguy cơ bị mai phục.

Liếc xéo Lăng Phong một cái, huyết đao nữ tử bám sát theo nãi sư, Lăng Phong và Tào Kế Suất quay sang nhìn nhau, cười thầm trong bụng.

Sau khi ra hiệu cho mọi người, Lăng Phong cũng bước vào phòng.

- Thạch tông chủ mời ngồi.

Đợi cả ba người vào hết phòng, Lăng Phong mỉm cười giơ tay nói:

- Phòng ốc sơ sài quá, không có nhiều thứ tiếp đãi Thạch tông chủ, mong tông chủ đừng chê cười.

- Ngồi không là được rồi.

Bỏ lại một câu, Thạch Ánh Chiếu nhíu mày, nói:

- Mộc tông chủ, ngài có ý định gì thì cứ nói thẳng ra đi!

- Không phải vội.

Biểu tình trên mặt Lăng Phong vẫn rất bình thản, trước ánh mắt gần như phát điên của hai người, hắn chậm rãi lấy ra hai cái tách rót cho mỗi người một tách.

Ly Hỏa Thành hội đủ mọi loại đặc sản của Vô Tẫn Hoang Nguyên, những thứ phục vụ cho việc hưởng thụ đương nhiên không thiếu. Lấy trà làm ví dụ, hương thơm ngào ngạt, chỉ vần nhấp một ngụm nhỏ, mùi hương vẫn còn lưu mãi trong miệng, kì diệu vô cùng.

Loại kì trà này, giá cả đương nhiên cũng không thấp.

Tất cả đều là những thứ mà Trương chấp sự mới đi mua chiều nay, với quyền thế của một chấp sự nhỏ như ông, thường ngày đương nhiên không thể có quyền hạn này. Phải đợi đến lúc Yên Vân La đích thân đến ông mới có thể hãnh diện một phen đi mua những thứ mà chỉ các chi nhánh cơ cấu đỉnh cấp mới có tư cách sử dụng.

- Ta với Thương Linh Tông từ xưa đến nay không thù không hận, có lẽ quyết định đến giết ta hôm nay không phải là ý kiến của tông chủ chứ?

- Sao lại không thù không oán, ngươi học lỏm công pháo bí truyền của bổn tông, đó chính là thù!

Huyết đao nữ tử xen ngang nói:

- Chỉ cần bị bổn tông biết, việc giết ngươi là chuyện đương nhiên nên làm.

- Dạ nhi!

Trầm giọng quát lên một tiếng, đối với những người ở tầng lớp linh tôn mà nói, thấy đối phương chỉ cần mất một khoảng thời gian nhất định để mô phỏng không phải là chuyện khó, nhất là loại công pháp có tính phụ trợ như vô cốt nhu thân càng không có quá nhiều ảo diệu nên Thạch Ánh Chiếu cũng không quá quan tâm.

Hắn nói tiếp:

- Đồ nhi xuất ngôn vô trạng, mong Mộc tông chủ bỏ quá cho.

Những lời này Lăng Phong mới nói với hắn trước đó không lâu, bây giờ có thể trả lại nguyên trạng, hắn thấy tâm trạng thoải mái hẳn.

Lăng Phong chỉ sờ sờ mũi, có vẻ như không nghĩ nhiều đến vậy, nói một cách vô thức:

- Lệnh đồ rất có cá tính, không biết xưng hô thế nào?

Liếc nhìn đồ đệ vẫn có vẻ bực bội bất bình, Thạch Ánh Chiếu có chút không hiểu, đồ nhì từ xứ đến này luôn là người trầm lặng, nhưng cũng rất có tĩnh khí, dù có gặp phải tình cảnh khốn cùng cũng không bao giờ sốt sắng, sao hôm nay lại thiếu kiên nhẫn đến vậy?

Hắn đến có hơi muộn, không được chứng kiến cảnh Lăng Phong tóm ngực huyết đao nữ tử nên mới có chút nghi hoặc. Suy nghĩ một lúc, Thạch Ánh Chiếu chỉ coi như tính cách của đệ tử mình không hợp với Lăng Phong mà thôi.

Bất luận thế nào Lăng Phong cũng là nhất tông chi chủ, tu vi đã đạt tới linh tôn, là người đồng bối với Thạch Ánh Chiếu. Vậy mà đám hậu bối của hắn lại có thể nói năng tùy tiện trước mặt các tiền bối, nếu như xét về quy định trong đại tông phái thì nhất định phải bị trách phạt.

Những suy nghĩ coi thường này khiến ngữ khí của Thạch Ánh Chiếu dịu đi phần nào:

- Tiểu đồ tên Vũ Văn Dạ, mong Mộc tông chủ chỉ giáo thêm.

Vũ Văn Dạ nghe nói vậy, giận đến muốn bốc khói: chỉ giáo? Còn cần chỉ giáo sao? Không lẽ cô phải để cho tên tiểu lưu manh này túm ngực thêm một lần nữa?

Lửa hận sục sôi trong lòng mà không sao phát tiết được, Vũ Văn Dạ giận đến run người.

- Thạch tông chủ khách khí rồi.

Lăng Phong nhìn tình trạng của Vũ Văn Dạ, hiểu vì sao cô lại giận đến vậy nhưng đương nhiên không tiện nói ta, chỉ biết giả câm giả điếc.

- Mộc tông chủ nói không sai, hai tông chúng ta không qua lại, ta đương nhiên không thể vô duyên vô cớ phái người đến ám sát ngài được.

Bị Tào Kế Suất nói móc, Thạch Ánh Chiếu cũng không giấu diếm nữa, quyết đoán khẳng định chuyện ám sát của Vũ Văn Dạ không hề liên quan đến mình.

Hắn đột nhiên chuyển chủ đề:

- Nhưng Mộc tông chủ chắc cũng biết Thương Linh Tông chúng tôi kinh doanh các loại ám sát, nếu như chúng tôi đã xuất động nhân thủ đương nhiên phải có người bỏ tiền ra mua mạng sống của tông chủ.

- Ồ?

Lăng Phong trả lời một tiếng, ngữ ý vô cùng khó đoán.

- Bất luận thế nào, theo như quy định người của chúng tôi ám sát bất thành, rơi vào tay ngài thì chúng tôi phải đưa ra một cái giá nhất định để đổi lại.

Ngữ khí của Thạch Ánh Chiếu có vẻ trầm lắng, thốt ra từng lời. Cuối cùng, mắt hắn quắc lên, thét lớn:

- Nhưng nếu muốn hỏi ai là người đã trả giá thì tuyệt đối không thể!

Những lời này vừa thốt ra, không khí vừa mới có chút ôn hòa lập tức lại trở nên vô cùng căng thẳng, căng như một chiếc cung đã lắp sẵn tên, có thể bắn bất cứ lúc nào!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.