Tinh Ngự

Chương 300: Q.3 - Chương 300: Vạn vật sát (1 + 2)






- Ồ, thì ra vậy.

Lăng Phong đột nhiên đứng dậy, chắp tay, nói:

- Lăng mỗ vẫn còn chuyện quan trọng, xin được cáo từ.

- Phong!

Mộ Dung Yên đứng bật dậy, thất kinh hỏi:

- Ngươi định đi Vô Tẫn Hoang Nguyên? Lúc nãy điện chủ đã nói rồi, nơi đó vô cùng nguy hiểm, ngươi không được đi!

- Ta phải đi!

Lăng Phong mỉm cười, nhìn xa xăm về phía chân trời, như có thể xuyên thấu thương khung (Bầu trời):

- Một ngày vi sư cả đời vi phụ. Nếu như sư tôn cứ hôn mê bất tỉnh như vậy.

Lắc lắc đầu, hắn khổ sở nói:

- Ta không muốn làm cô nhi nữa.

Ngữ khí Lăng Phong lành lạnh nhưng bên trong ngữ khí lành lạnh đó lại tràn đầy cảm giác chua xót. Mộ Dung Yên mắt đỏ hoe, xém chút nữa thì rơi lệ. Không ai hiểu nỗi khổ của Lăng Phong bằng cô, đều là kẻ cô độc trên cõi đời này, người thường sao có thể hiểu nỗi đau đó được?

Ngươi còn có ta!

Dù cả thiên hạ có vứt bỏ ngươi thì ta cũng sẽ đứng về phía ngươi!

Sao Mộ Dung Yên có thể yên tâm để Lăng Phong một mình vào Vô Tẫn Hoang Nguyên, đối diện với Phượng Tộc mạnh hơn bản thân gấp ngàn lần? Cô vội vàng dậm chân, nhưng lại không tìm ra bất cứ lý do gì.

- Lăng tiên sinh, ta thấy ngươi xuất thủ chắc vẫn chưa tới linh cấp nhỉ?

Trong lúc quan trọng, Cổ Thương suy đoán nói:

- Ngươi có thể kích sát tên tặc nhân đó là vì dựa vào linh khí chi lực?

- Đúng vậy.

Lăng Phong sau khi xuất thủ phát hiện một hắc điểm trên thần bí mệnh bài lại biến thành kim quang xán lạn thuần túy. Điều này mang lại cho hắn một tia minh ngộ, xem ra mệnh bài chi lực nếu được sử dụng như trước đây thì vẫn có thể kiên trì được hai lần!

- Nếu đã như vậy chi bằng Lăng tiên sinh ở lại vài ngày, tham ngộ một phen Long Tộc ngọc bích, có lẽ sẽ giúp được cho ngươi ít nhiều.

Nghĩ đi nghĩ lại Cổ Thương chỉ nghĩ ra được cách này báo đáp Lăng Phong. Ông lấy Long Tộc ngọc bích ra, nói:

- Ngọc bích này mặc dù chủ công phong hệ nhưng có lẽ vẫn có vài phần ý nghĩa tham khảo. Hoặc là có thể giúp ngươi nhất cử đột phá chính thức tiến nhập linh cấp! Như vậy ngươi cũng có thể tự bảo vệ mình khi vào Vô Tẫn Hoang Nguyên.

*************

Lăng Phong ngồi xếp bằng, bảy thanh kiếm ảnh lặng lẽ huyền phù xung quanh, một đường năng lượng niệm thức ngân bạch sắc trùng xuất, chiếu rọi khắp không gian khiến tứ phía trở nên sáng lạn. Ở giữa kiếm ảnh là Long Tộc ngọc bích. Với hảo ý của Cổ Thương, Lăng Phong đương nhiên không cần phải từ chối.

Trong thâm tâm Lăng Phong cũng biết mình cần một cơ hội để chính lý lại những gì thu được gần đây, hoàn thiện lại các chiêu thức của mình. Từ niệm thức đại tiến nhất cử tham ngộ thiên nguyên cấm đến thần bí mệnh bài thu nạp đủ sát lục khí tức tấn vu đại thành đều là những con át chủ bài của hắn dùng khi tiến nhập Vô Tẫn Hoang Nguyên.

Liên tiếp những sự kiện lớn chiếm dụng hết thời gian của Lăng Phong khiến hắn căn bản không có thì giờ rảnh rỗi để tham ngộ. Mặc dù nhất thân công pháp ảo diệu này đã tạo ra nhiều kì tích nhưng Lăng Phong biết nếu cứ tiếp tục thế này có ngày khó tránh khỏi vì cơ sở không ổn định mà khó tấn cấp!

Có được cơ hội hôm nay, Lăng Phong phải nắm chặt mới đúng.

Long Tộc ngọc bích tán phát ra quang mang xanh thẫm, tạp lương tiến vào giữa ngân bạch sắc niệm thức, quang mang thôi xán chuyển sang màu lam nhạt, dài ba trượng, rộng bốn trượng, chỗ nào cũng là một màu xanh của đại hải thiên không, thân thể Lăng Phong phiêu phù một cách vô thức.

Kiếm ảnh như hộ vệ, xoay tròn xung quanh hắn.

Đột nhiên, một bó ngân quang từ trán Lăng phong trực tiếp bắn thẳng vào Long Tộc ngọc bích!

Ầm ầm, một cánh cổng sắt như vừa được mở ra, vô số quang lưu tràn vào thức hải, chi chít những thông tin phức tạp, xém chút nữa làm niệm thức nổ tung! Lăng Phong kêu lên một tiếng đau đớn, ra sức vận sử kiếm linh, đồng thời ngắt thông tin đang truyền từ kiếm ảnh vào thức hải thành những đoạn nhỏ.

Dần dần, cảm giác bùng nổ trong đầu cũng biến mất.

Lăng Phong dường như "nhìn thấy" sự ảo diệu của Long Tộc ngọc bích. Ba bức đồ án huyền diệu bay khỏi ngọc bích, bắt đầu dung hợp, chen chúc, biến huyễn. Mỗi một loại biến huyễn đều mang lại cho Lăng Phong những cảm nhận kì diệu. Hắn chìm đắm vào trong, qua lần tham ngộ này, Lăng Phong cuối cùng hiểu hàm nghĩa của đại viên mãn linh tôn.

Trên thực tế, tham ngộ được ba loại tinh kĩ đã có thể coi là linh tôn nhưng chưa chắc đã có linh tôn thực lực! Nếu như tiến thêm một bước tu luyện thì có thể thử tiến hành dung hòa ba đại tinh kĩ này. Một khi đã dung hòa, sự khác biệt sẽ là rất lớn, công kích lực phát huy cũng tăng lên gấp bội lần.

Ôn Đình và Thang Thần mặc dù uy thế hiển hách nhưng Lăng Phong đoán họ còn lâu mới đạt tới đại viên mãn cấp! Từ linh tôn cấp đến đại viên mãn cấp ở giữa có lẽ vẫn còn một cửa ải nữa chính là dung hợp hai loại tinh kĩ. Chỉ có điều không biết linh cấp cường giả họ gọi cảnh giới linh tôn này là gì.

Nhãn thần như lợi kiếm, Lăng Phong ghi nhớ những đồ án biến huyễn trong Long Tộc ngọc bích vào não hải. Sở dĩ có lời đồn có được Long Tộc ngọc bích là có thể vấn đỉnh đại viên mãn, lý do rất đơn giản, bởi vì bên trên ghi chép bí văn biến hóa của cả ba đại tinh kĩ!

Chỉ cần là phong hệ thiên hành giả thiên tư không tệ tiếp xúc với Long Tộc ngọc bích một ngày đương nhiên có thể cảm ngộ ra ba đại tinh kĩ dựa vào hồ lô họa biểu, tiến lên đại viên mãn cấp. Mặc dù Lăng Phong là hỏa hệ và linh hồn hệ không thể tu luyện phong hệ nguyên lực nhưng có thể coi đây như một lần quan chiếu, dùng để đề thăng tu vi của mình.

- Phong môn, cấm!

Lăng Phong mở trừng mắt, ngón tay phi xuất kết động vô số ấn kết, một tòa thiên địa lao xinh xắn xuất hiện trong lòng bàn tay, một trăm linh tám đường kiếm mang thôn thổ bất định. Niệm thức nhanh chóng bay vào trong kiếm mang, từng chút từng chút cấu thành nguyên trận huyền diệu.

Lúc mới vào Càn Thiên giới, Lăng Phong đã dùng một đường kiếm mang cấu thành nguyên trận hoàn chỉnh nên niệm thức bây giờ mới trở nên nhanh như vậy. Trải qua một khoảng thời gian, phần lớn kiếm mang đã thuận lợi chuyển hóa hoàn thành, nhìn thiên địa lao quang mang mỗi lúc một nội liễm, như một ngọn núi lửa đang ngủ yên, nhưng vẫn có thể bạo phát bất cứ lúc nào!

Vẫn còn thiếu chút nữa!

Lăng Phong cảm thấy hơi nuối tiếc, hắn biết nếu như mình chuyển hóa hết ba mươi đường kiếm mang còn lại, cộng thêm song trọng vực năng cường đại ràng buộc lực thì không cần dựa vào thần bí mệnh bài vẫn có thể uy hiếp được linh giả!

Mặc dù bọn Dạ Côn Ngô vẫn nghĩ Lăng Phong là ngụy linh cấp cường giả, trên thực tế hắn mới chỉ là tu vi thánh vực, chỉ có điều vực năng của hắn quá cường đại, cộng thêm tác dụng phong cấm của thiên nguyên cấm với năng lượng linh hồn nên thực lực mới có vẻ giống ngụy linh cấp.

.

- Hô

Hấp khí như cầu long thôn thủy, một hơi này cực dài, dài đến nỗi như muốn hút tất cả thiên địa phong khí vào trong bụng. Thét lên một tiếng, Lăng Phong rung tay đập mạnh vào thanh kiếm ảnh gần mình nhất!

Ầm!

Rõ ràng ngoại giới không có động tĩnh gì nhưng thức hải Lăng Phong thì như có vạn lôi kinh động. Lôi điện quang mang trắng xóa, thị tuyến Lăng Phong trống rỗng, một lúc sau mới hồi phục lại được, vừa nhìn rõ, hắn lập tức lộ ra một tia kinh hỉ: thành công rồi!

Chỉ thấy thiên địa lao xinh xắn trong kiếm ảnh lưu chuyển bất động, động tác lúc nãy đã dung hợp đồ hình tinh kĩ và kiếm ảnh lại với nhau!

Tất cả huyền diệu bí pháp của kiếm điển tầng thứ tư như lưu thủy tràn qua tâm điền. Lăng Phong nhất thời hiểu ra được rất nhiều điều, tâm thần không khỏi đại chấn. Bảy thanh kiếm ảnh không chỉ đơn giản là hình thành ra thiên nguyên cấm mà quan trọng hơn mỗi một thanh trong đó lại dung nạp một đại tinh kĩ!

Ôn Đình từng nói, một khi đã trở thành linh tôn sẽ không còn ai lãng phí tinh lực đi tham ngộ tinh kĩ thứ tư nữa. Nguyên nhân đơn giản là lãng phí thời gian không nói, đối với linh vực cường giả cũng không có nhiều tác dụng, nhưng nếu như có ai nhất cử sở hữu thất đại tinh kĩ thì sao?

Sợ rằng không ai có ý tưởng điên rồ đó. Mỗi một loại tinh kĩ lĩnh ngộ đều cần phải có linh hồn lực cường đại chống đỡ và hậu thuẫn. Thất đại tinh kĩ tề tựu trên người cần phải có linh hồn lực cường đại thế nào mới làm được? Dù có thông qua luyện hóa tinh kĩ tinh chương cũng tuyệt đối không thể.

Nhưng Lăng Phong thân hoài kiếm ảnh, bản thân hắn có được khả năng đó!

Không ai biết sau khi thành công sẽ xảy ra chuyện gì bởi vì chưa từng xảy ra ngoại lệ. Đương nhiên trước đó Lăng Phong phải dựa vào sức mạnh của mình để trở thành linh tôn, sau đó mới có thể luyện hóa bốn tinh kĩ tinh chương tiến một bước hoàn thành hình thái thực sự của bảy thanh kiếm ảnh.

Đến lúc đó thì sẽ thế nào nhỉ ? Mới nghĩ đến thôi đã thấy thú vị rồi?

Lăng Phong lạnh lùng nhất tiếu, đột nhiên giơ ngón tay về một điểm, quát:

- Vạn vật sát!

Bảy thanh kiếm ảnh vù vù nhất chấn và nhanh chóng chuyển động theo nhất chỉ của Lăng Phong, điện quang chuyển tốc khiến người ta hoa mắt chóng mặt. Tốc độ quay vẫn không ngừng tăng lên, mỗi lần như vậy không khí lại bị rạch ra từng vết, những vết rách đen xì tràn ngập tư giảo chi lực, dù có là cực phẩm thanh cương ngọc tiếp cận cũng sẽ lập tức bị nó giảo sát thành mảnh vụn.

- Thu!

Lại thân thủ nhất điểm, niệm thức vi động trên trán Lăng Phong thu chúng trở về não hải. Có một chiêu này hắn nhẩm tính nếu gặp lại Ô Tô chắc cũng không phải dựa vào thần bí mệnh bài nữa mà chỉ đơn thuần dựa vào chiến đấu lực của bản thân cũng đủ trảm sát rồi!

Nghĩ đến thần bí mệnh bài, Lăng phong lại vung tay lấy ra, lúc này những chấm đen trên tấm mệnh bài đã biến huyễn thành kim sắc, trong lúc kịch chiến, khí tức vận dụng đại khái có thể kiên trì trong thời gian một tuần nhang.

Nói cách khác dù bản thân hắn cũng tiêu hao thì bản thân tấm mệnh bài cũng chỉ duy trì được một tuần nhang! Sau khi tiêu hao thì không thể bổ sung được nữa. Điểm này Lăng Phong chỉ phát hiện sau khi giết chết địa hỏa lưỡng vệ, bởi vì giết chết chúng rồi nhưng cũng không thể giúp mệnh bài bổ sung sát lục khí tức.

Xem ra tấm mệnh bài này chỉ là vật phẩm dùng một lần, không biết có phải linh hồn hệ linh khí đều như thế này không, Lăng Phong nuối tiếc.

Tính toán một hồi, Lăng Phong thấy mình đã vào mật thất được khoảng mười ngày, vội vàng đứng dậy, giơ tay cho cương khí dũng xuất, đẩy cửa bước ra ngoài. Bên ngoài hai người Cổ Thương đã đợi sẵn ở đó, Lăng Phong khẽ khom người, đưa Long Tộc ngọc bích trong tay cho Cổ Thương, nói:

- Đa tạ Cổ lão, vật này đã giúp đỡ ta rất nhiều.

- Lăng tiên sinh khách khí rồi.

Cổ Thương vội vàng đáp lễ.

Mạnh Viễn Sơn đứng bên cạnh thầm nghĩ: Đúng là thực lực chí thượng! Dù có là chấp sự trưởng cũng không thể khiến đại điện chủ khách khí đến vậy? Thật đúng là một thanh niên thần kì!

- Lăng tiên sinh, vật này chúng ta phát hiện được trong long thi, thông qua thương nghị, chúng ta quyết định tặng nó cho Lăng tiên sinh.

Cổ Thương lấy ra một vật.

Đó cũng là một miếng ngọc bích, bên trên vẫn còn phong hệ nguyên lực khí tức nồng nặc, nhìn sơ qua rất giống Long Tộc ngọc bích nhưng rõ ràng không huyền dị bằng.

- Theo lão phu thấy đây có lẽ là những ghi chép mà vị cường giả Thanh Long Tộc tham ngộ được lúc sinh thời.

Cổ Thương giải thích:

- Ta sợ Lăng tiên sinh trong một thời gian ngắn không thể tham ngộ được hết tinh túy bên trong nên tặng vật này cho Lăng tiên sinh.

Cổ Thương chỉ là căn cứ theo phỏng đoán, không biết Lăng Phong thân hoài kiếm linh ảo diệu. Người thường mười ngày chưa cảm ngộ được bao nhiêu nhưng Lăng Phong thì không như vậy, sớm đã ghi nhớ áo nghĩa vào trong lòng! Nhưng ông đã có hảo ý, Lăng Phong cũng không từ chối, cảm ơn rồi nhận lấy.

- Vị Kiều nguyên soái đó đã được Áo La thương hội chúng ta chăm sóc cẩn thận, bây giờ đã có chuyển biến tốt đẹp rồi. Chỉ cần ông ấy bình phục, ta sẽ lập tức sai người đưa về.

- Đa tạ Mạnh tộc trưởng.

Lăng Phong liếc qua không thấy Mộ Dung Yên đâu cảm thấy có chút kì lạ. Từ sau khi tiếp xúc với Mộ Dung Yên, cùng cô đóng làm "người yêu giả" cho Hàn Trữ xem, lại được nghe cô thổ lộ, Lăng Phong nhất thời cũng cảm thấy như giữa mình và cô có một cảm tình nào đó?

Vấn đề là hắn không sao hiểu nổi, hoàn cảnh phức tạp hiện tại biến Lăng Phong thành một con đà điểu, chỉ biết rúc đầu xuống cát không muốn suy nghĩ thêm. Nhưng y nhân vừa rời đi thì nội tâm hắn lại có vài phần trống trải.

Như đọc được nội tâm Lăng Phong, Cổ Thương mỉm cười tính toán:

- Yên nhi đang tu luyện.

- Tu luyện?

Lang Phong có vẻ khó hiểu, Mộ Dung Yên không phải là người giỏi tu luyện, sao lại đột nhiên lại nghĩ đến chuyện tu luyện.

Mạnh Viễn Sơn không khỏi lộ ra biểu tình kiêu ngạo:

- Chuyện này xảy ra trong thời gian Lăng tiên sinh cảm ngộ. Chúng ta vốn dĩ định tìm kiếm một người có huyết mạch thuần hậu trong tộc, bất ngờ phát hiện Yên nha đầu là phong hệ thiên hành giả, kì diệu hơn Long tộc huyết mạch trên người nó nồng đậm dị thường! Nên đại điện chủ mới nhận nó làm đồ nhi, đưa chân long linh chương cho nó luyện hóa!

- Thì ra là vậy!

Lăng Phong thở phào nhẹ nhõm. Sau khi Mộ Dung Yên luyện hóa chân long linh chương biết đâu cô sẽ có cực ngụy huyền diệu long linh, mượn thêm Long Tộc ngọc bích nữa thậm chí còn có thể nhất cử vấn đỉnh đại viên mãn. Mới nghĩ thế thôi Lăng Phong đã thấy vui rồi.

- Lăng tiên sinh, hay là ngài ở lại thêm mấy ngày nữa, Yên nhi cũng sắp xong rồi. Hai người…

- Không cần.

Lăng Phong thực sự cũng chưa biết phải đối mặt với Mộ Dung Yên thế nào, cộng thêm Vô Tẫn Hoang Nguyên nguy hiểm trùng trùng, hắn không muốn phải trải qua một cuộc chia ly thê thảm nên quyết định từ chối, chỉ nói mấy câu rồi phiêu nhiên rời đi.

Chuyến đi đến Vô Tẫn Hoang Nguyên lần này dù không phải là tìm kiếm Phượng Hoàng chân tủy chữa bệnh cho Mạch Kha thì Lăng Phong cũng nhất định phải đi! Vì lời uy hiếp lộ liễu của Thang Thần, nếu như Lăng Phong còn tiếp tục ở lại Áo La, Tinh Lam chắc chắn sẽ gặp rắc rối. Lăng Phong đương nhiên không muốn cả đời làm con rùa rụt đầu sống mai danh ẩn tích nhưng nghĩ đến mối nhục phải trả lại gấp trăm ngàn lần hắn chỉ có một lựa chọn duy nhất là phải có sức mạnh cường đại vô bỉ. Và chỉ có Vô Tẫn Hoang Nguyên mới thỏa mãn được điều này!

Trong lúc Lăng Phong rời đi, trong một căn phòng.

Mộ Dung Yên đột nhiên mở trừng hai mắt, con rồng mà không phải rồng trên đầu cất lên những tiếng âm ngâm nho nhỏ, ánh mắt cô lộ rõ vẻ quyến luyến, miệng lẩm bẩm:

- Ta đợi ngươi, ta tin rằng khi trở lại ngươi sẽ khiến những kẻ đã sỉ nhục ngươi phải trả một cái giá đau đớn! Và đến lúc đó…

- Ta sẽ mãi mãi ở bên cạnh ngươi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.