Thân kiếm rất nhanh được nắm trong lòng bàn tay, Lăng Phong xoay người lại rung tay chém ra một kiếm, kiếm mang bạo trướng! Một trận âm thanh va chạm đinh đinh đương đương vang lên, rốt cục Lăng Phong cũng thoát ra khỏi khốn cảnh, thân thể phiêu phù giữa không trung.
Nguy hiểm thật!
Lăng Phong kinh hãi, vừa rồi nếu không phải né tránh kịp thời, chờ cho đến khi năm dây leo kia hoàn toàn vây kín lại, chỉ cần xiết một cái là mình ngay cả xương cốt cũng không còn nguyên vẹn!
Một kích không trúng, năm chiếc dây leo đều nhanh chóng co rút lại, lập tức tiến nhập vào trong mặt đất biến mất không thấy đâu nữa. Nếu không phải trên mặt đất còn vài cái hố lớn bày ra trước mắt, Lăng Phong hầu như cho rằng tất cả những việc vừa xảy ra chỉ là do ảo giác phát sinh.
Dây leo vừa rồi đánh lén cứng rắn đến đáng sợ, cường độ không hề kém hơn Tinh Thiết kiếm, đồng thời mỗi một sợi đều có lực lượng lớn kinh người, nếu như bị nó xiết trúng thì dù là một khối thanh cương ngọc trăm tấn cũng bị nghiền thành bột phấn!
Đồng thời, dường như nó cũng có được linh trí rất cao, hiểu được cách xu cát tị hung, động tác khi công kích linh động tự nhiên không gì sánh được.
Tâm tư vừa chuyển, Lăng Phong nghĩ đến một khả năng rất lớn --- ma thú thực vật! Không sai, ngoại trừ ma thú thực vật ra thì không còn biện pháp nào để giải thích tình huống loại này nữa cả.
Trên thực tế, các chủng loại trên Thần Vẫn đại lục thiên kì bách quái, như cự linh của nhân loại được chia thành Thú Linh cùng với Thực Linh, trong ma thú cũng có một loại là thực vật hệ! Loại ma thú hình thái này giống y như đúc với thực vật trong thiên nhiên, nhưng nó có được linh hồn cực cao, thậm chí những loài có đẳng cấp cao còn có thể tự do hành động trong một phạm vi nhất định. Phần lớn bọn chúng đều có những năng lực thiên phú ngạc nhiên cổ quái, bình thường rất khó gặp được.
Lăng Phong cũng không ngờ rằng ở nơi này còn có thể gặp được ma thú thực vật, nếu như lần trước cùng với Khải Ân ở đây mà gặp phải công kích trình độ như vừa rồi, có lẽ sợ rằng hai người đã sớm bất hạnh.
Lăng Phong đại thể suy nghĩ rõ ràng mấu chốt trong đó, rất có thể con ma thú này lấy bụi La Hâm thụ làm nhà, đối với hoàn cảnh sống xung quanh đều có tâm lý bảo vệ. Xem ra hẳn là bản thân mình lần này trắng trợn vơ vét nhựa La Hâm đã chọc giận tới nó, bằng không mà nói cũng sẽ không dẫn tới công kích.
Nghĩ như thế, Lăng Phong chuẩn bị xoay người rời đi. Hà tất phải cùng đánh nhau với loại ma thú này cho lãng phí tâm lực một cách vô ích!
Dù thế nào đi nữa hắn cũng đã nhận ra được, chỉ cần mình bảo trì cảnh giác cao độ, con ma thú tiềm tàng trong lòng đất này căn bản không thể làm gì mình được. Đúng lúc hắn đang muốn rời đi, phốc phốc phốc phốc, mặt đất lại lộ ra những cái vết nứt hình vòng tròn, mấy trăm viên châu tròn xoe đen như mực, lớn bằng đầu ngón tay cái bắn ra như mưa.
Bên tai mới chỉ nghe thấy một tiếng gió rít, những viên châu kia liền đã tiếp cận, tốc độ nhanh đến rợn người!
Lăng Phong xoay người, chợt thân kiếm vung lên, xung quanh thân thể hình thành nên một kiếm mang tráo hình tròn.
- Loảng xoảng loảng xoảng!
Mỗi một viên châu màu đen đánh lên Tinh Thiết kiếm, Lăng Phong đều cảm thấy hổ khẩu đau nhức, phảng phất đánh vào căn bản không phải là một viên châu nho nhỏ, mà là một tòa núi lớn, lực va đập vừa nặng nề vừa sắc bén khiến cho hắn kinh tâm động phách. Sau khi một trận tấn công xối xả như lê hoa bạo vũ qua đi, phòng ngự kiếm mang tráo của Lăng Phong đã không ngừng co rút lại, suýt chút nữa thì bị công phá.
Trong lúc vô cùng nguy hiểm đó, hắn cảm thụ được Tinh Thiết kiếm sinh ra từng tiếng kêu rên rỉ, tựa hồ thân kiếm lúc nào cũng có thể tan vỡ. Những viên châu màu đen này sau khi bị Tinh Thiết kiếm đánh văng ra mặt đất liền lập tức biến mất không thấy đâu, mà những cái khe kia lại bắt đầu tiếp tục phun ra viên châu, tựa hồ như không có tận cùng.
Một cơn giận dữ mạnh mẽ dâng lên trong lòng, từ khi Diệp Lạc truyền thụ cho hắn kiếm thuật "dùng ý ngự kiếm", Lăng Phong đã coi Tinh Thiết kiếm như là tính mệnh của mình, sau đó lại được trải qua rèn luyện mài giũa cùng linh văn cương, sử dụng Tinh Thiết kiếm càng trở nên muốn sao được vậy.
Hơn nữa khi đi qua ao đầm do Nguyên Huyễn Thận Quái tạo thành, Lăng Phong khi đối mặt với ranh giới sống chết mà lĩnh ngộ ra cảnh giới "thân kiếm hợp nhất", thân mình kết hợp chặt chẽ với thiên địa, kéo theo linh tính trong Tinh Thiết kiếm dường như càng thêm thông linh trong sáng.
Loại linh tính hoàn toàn cùng với mình huyết mạch tương liên này, khiến cho Lăng Phong cảm thấy dường như nó là nữ nhân của mình, yêu thương luyến tiếc không nói nên lời. Lúc này nữ nhân đã bị khi dễ, Lăng Phong sao có thể không giận? Nếu như nói vừa nãy Lăng Phong bởi vì lấy đi quá nhiều nhựa La Hâm, sinh ra cảm giác áy náy mà định rời đi, thì hiện tại trong lòng hắn đã hoàn toàn tràn ngập sát khí, sát ý đối với bất kể thứ gì dám làm thương tổn tới người ở bên cạnh mình!
Trên trán một đạo ngân quang bùng lên!
Linh hồn uy áp xoáy tròn tựa như một bàn tay khổng lồ vô hình càn quét về bốn phương tám hướng, loại năng lượng niệm thức này sau khi vận dụng thì vô sắc vô hình, như thủy ngân đổ ra đất, lại tựa như tinh hà trên trời cao, trùng trùng điệp điệp quét qua, không có bất cứ thứ gì kháng cự nổi!
Uy áp qua đi, xà trùng tiểu thú trên mặt đất đều cảm thấy một cỗ sợ hãi run rẩy phát ra từ sâu thẳm linh hồn, dường như tận thế đã tới, thân thể chúng cuộn tròn lại ngã ra, quỳ rạp trên mặt đất thành một đoàn. Cũng may linh hồn uy áp của Lăng Phong không đặc biệt nhằm vào chúng, bằng không mà nói, chỉ cần tùy tiện đảo qua là có thể khiến linh hồn của chúng vỡ nát mà chết.
Đúng vào lúc này!
Lăng Phong nhận thấy một tia dị trạng, tinh mang trong đôi mắt tăng vọt, khí huyết trong cơ thể nhất thời truyền ra tiếng nổ vang rất lớn. Cơ nhục trên hai cánh tay hắn cuồn cuộn gồ lên, tinh quang trong mắt như ánh mặt trời rực rỡ đến dọa người, từng đạo ngân quang từ trên trán chảy về phía Tinh Thiết kiếm, sau khi cộng minh cùng với Tinh Thiết kiếm tăng lên đến trăm nghìn lần thì lại chảy trở về bao bọc lấy thân thể hắn.
Kiếm mang đỏ rực như lửa quay quanh thân thể hắn, thoả thích chiếu rọi quang huy của mình, mơ hồ tương hỗ cùng với ánh sáng của một điểm nhỏ ở trên trời cao, ngưng tụ thành một thể!
Thân! Kiếm! Hợp! Nhất!
Sát chiêu cực mạnh lại được Lăng Phong thi triển một lần nữa, hung hăng hướng về chỗ dị thường trên mặt đất đâm tới!
Vô số đất đai cát đá bị kiếm mang không chút lưu tình xé nát, tạo nên một tầng bụi bặm mù mịt ngập trời không ngừng lan ra bốn xung quanh! Một kiếm của Lăng Phong đã hướng thẳng về cái khe phun ra viên châu mà bắn tới, thân thể như sao bằng không ngừng đâm vào.
Chóe!
Bên tai Lăng Phong truyền đến một tiếng gào thét thê lương, cảm giác như kiếm đã đâm vào trúng gì đó, Lăng Phong càng không ngừng tay, kiếm mang cuồn cuộn xoắn quyện một trận. Cảm thụ được khí tức sinh mệnh dưới kiếm càng lúc càng yếu, Lăng Phong lúc này cũng đã cảm thấy suy nhược rất nhiều, di chứng sau khi thi triển nhân kiếm hợp nhất bộc phát, lực lượng để búng một ngón tay cũng không còn.
Dị biến chợt phát sinh!
Một cỗ dịch thể màu nhũ bạch mang theo khí tức thơm ngát
không gì sánh được dọc theo mũi Tinh Thiết kiếm nhanh chóng chảy về phía thân thể Lăng Phong. Đến khi Lăng Phong tỉnh táo lại, dịch thể này đã
tràn khắp toàn thân hắn, loại cảm giác kỳ lạ này khiến hắn nghĩ đến tình cảnh khi Mộ Dung Yên dạy mình luyện hóa ngân giác giáp. Thế nhưng tình
huống lần này so với trước còn hung hiểm hơn gấp trăm lần.
Lăng
Phong cảm giác mỗi một tấc da thịt trên người đều đau đớn như bị kim
châm, loại cảm giác đau đớn này trực tiếp đánh sâu vào trong xương cốt,
tựa như đang có người cầm một thanh chủy thủ sắc bén đâm xuyên qua da
thịt rồi tiếp tục đục lỗ trên xương cốt của mình.
Đau đớn!
Đau đớn vô biên vô hạn, như không có tận cùng, đau đớn chưa từng có, thậm
chí so với tình cảnh "ngưng kiếm linh" khi xưa cũng mạnh hơn gấp chục
lần! Lăng Phong muốn rống to lên, muốn điên cuồng mà phát tiết, thế
nhưng vừa rồi đã hao hết toàn bộ năng lực vào một kiếm kia, cho nên dục
vọng phát tiết vào lúc này chỉ có thể là một hy vọng xa vời.
Lăng Phong liều mạng hồi tưởng lại toàn bộ những tri thức bên trong thức
hải, hi vọng dùng cách này có thể làm giảm bớt được đau đớn, đột nhiên,
một thiên công quyết hiện lên trong đầu hắn, đó chính là Vô Cốt Nhu Thân mà hắn đã từng xem qua nhưng chưa từng chăm chú tu luyện.
Vô Cốt Nhu Thân tuy rằng cường đại, Lăng Phong cũng đem nó dốc lòng truyền thụ cho Huyết Sát Vệ, thế nhưng chính hắn lại chưa hề dụng tâm tu luyện,
nguyên nhân bởi vì những công pháp mà hắn nắm giữ đã đủ nhiều rồi. Phong Viêm Dung, kiếm thuật ba tầng cảnh giới, Thác Bộ, thậm chí còn có cả
Chiết Liên Thiểm mà bản thân tự nghĩ ra, không một tuyệt học nào không
phải là thứ khi tu luyện đến đỉnh phong đều có thể tranh hơn thua cùng
Thánh Vực cường giả!
Lăng Phong hiểu rõ đạo lý "tham nhiều thì
nhai không kỹ", cho nên đối với Vô Cốt Nhu Thân hắn chỉ xem lướt qua,
rồi sau đó lại đem tuyệt đại bộ phận tâm lực đặt trên những pháp môn tu
luyện trọng yếu như kiếm thuật cùng với Phong Viêm Dung.
Thế nhưng bây giờ, loại đau đớn tới từng khớp xương này lại khiến cho Lăng Phong nghĩ tới Vô Cốt Nhu Thân.
Lăng Phong linh mẫn cảm nhận được mặt dù đau đớn, thế nhưng mỗi một lần đau
đớn qua đi thì cốt cách của bản thân lại mạnh hơn được vài phần, nếu như nói ngày trước cốt cách đã được trải qua sự rèn luyện của nhựa La Hâm
trở nên giống như sắt thép, vậy thì hiện tại cơn đau đớn này tựa như một lò lửa nhiệt độ cao muốn đem sắp thép vẫn còn thô ráp rèn thành một
chiếc kim võng vừa cứng rắn vừa mềm dẻo!
Lăng Phong không rõ
nguồn gốc của dịch thể vừa rồi, nhưng hắn biết đây là một cơ hội nghìn
năm khó có để tu luyện Vô Cốt Nhu Thân, huống chi khi tu luyện còn có
thể phân tán lực chú ý đối với cơn đau, có thể nói là nhất cử lưỡng
tiện. Nghĩ sao làm vậy, Lăng Phong nỗ lực triệu tập những niệm thức còn
sót lại khống chế xương cốt biến ảo theo những pháp môn đặc thù: Xương
sườn, xương ngực, xương cánh tay, thậm chí là một chút xương sụn ở chóp
mũi cũng không ngừng tổ hợp lại một lần nữa. Nếu như có người ở bên cạnh sẽ hoảng sợ khi nghe thấy trong cơ thể Lăng Phong truyền ra tiếng khớp
xương nổ vang liên tiếp, tựa như mỗi một đầu khớp xương đều bị mạnh mẽ
bẻ gẫy, sau đó lại dùng cự chùy nghiền nát đập vụn nhiều lần.
Mà
dáng dấp của hắn càng kỳ quái hơn nữa, cả người trở nên như không xương. Bỗng nhiên cả cánh tay mềm oặt xụi lơ rũ xuống bên cạnh thân, bỗng
nhiên xương sọ lõm sâu vào, tiếp theo một loạt tiếng vang giòn tan nổi
lên, cơ thể co rút lại thành một đoàn, quỷ dị đến mức khiến lòng người
phát lạnh.
Nhưng nếu huynh muội Cố Quỳnh ở đây, nhất định bọn họ sẽ vô cùng khiếp sợ!
Bởi vì dị trạng của Lăng Phong rõ ràng là biểu thị hắn đã tu luyện Vô Cốt
Nhu Thân hầu như đạt tới cảnh giới đỉnh phong, chỉ còn kém một bước cuối cùng liền có thể đạt được lực công kích ngang bằng với Thánh Vực! Mà
hiệu quả lớn nhất của Vô Cốt Nhu Thân cũng không phải công kích, mà
chính là phòng ngự! Phòng ngự gần như tuyệt đối!
Nghe đồn tổ sư
của Uyên Ương mạch quanh năm khoác một chiếc trường bào hắc sắc, bao phủ toàn thân kín mít, nguyên nhân đó là do da thịt thân thể hắn trong một
lần chiến đấu đã hoàn toàn bị cháy sạch sẽ! Mặc dù như vậy, hắn vẫn
ngoan cường tiếp tục sống sót, có thể nghĩ lực phòng ngự của Vô Cốt Nhu
Thân đến tột cùng cường đại tới cỡ nào!
Theo cảnh giới của Vô Cốt Nhu Thân không ngừng tăng lên, Lăng Phong mơ hồ cảm giác thấy lòng bàn
tay có một cỗ khí tức nóng rực như thiêu như đốt. So sánh với cảm giác
đau đớn, loại cảm giác nóng cháy này cũng không hề thua kém một chút
nào. Hai tầng thống khổ thi nhau kéo tới, khiến cho Lăng Phong đau khổ
muốn thổ huyết. May là loại cảm giác này chỉ thoáng qua trong chớp mắt,
Lăng Phong mới thoát khỏi được khốn nhiễu.
Đau đớn kịch liệt trở
thành chất dinh dưỡng vô thượng cung cấp cho Lăng Phong tu luyện, hỗ trợ hắn không ngừng củng cố các cảnh giới đã đạt được. Đột phá, lại đột
phá, không ngừng đột phá! Dưới sự nội thị, Lăng Phong phát hiện màu sắc
xương cốt của mình dĩ nhiên lại nổi lên màu vàng nhàn nhạt, mềm mại so
với vàng ròng còn mềm hơn, mà cứng rắn thì có thể sánh ngang với kim
võng thạch!
Lăng Phong hơi cười khổ, ngay cả màu sắc xương cốt
cũng biến hóa, bản thân còn được coi là nhân loại thuần túy sao? Rốt cục toàn bộ cảm giác đau đớn cũng đã kết thúc, Lăng Phong cảm thấy toàn
thân đều tràn ngập lực lượng, tùy ý nâng bàn tay lên tạo thành lưỡi đao
chém ra một đạo đao kình.
Bên cạnh truyền đến một tiếng vang khẽ
tựa như lưỡi dao sắc bén cắt vào đậu hũ, một tảng đá lớn bị cánh tay
chém vào thật sâu. Ngay sau đó, xương cốt trên cánh tay Lăng Phong nhẹ
nhàng chuyển động, "rầm rầm" từng khối từng khối bùn đất bị nứt toạc ra, bắn tung lên giữa không trung, lấy Lăng Phong làm trung tâm, xuất hiện
một chiếc hố to phương viên mười trượng.
Trong mắt Lăng Phong hiện lên một tia minh ngộ: Thì ra là thế!
Một chiêu này qua đi, Lăng Phong đã hoàn toàn hiểu rõ biến hóa của bản thân trong lần kỳ ngộ này.
Nếu như toàn lực thi triển Vô Cốt Nhu Thân, không dùng thêm bất cứ thủ đoạn công kích nào khác, cũng đủ sức để đánh một trận cùng với cường giả cửu tinh đỉnh phong, sức chiến đấu có thể coi là rất cường đại. Thế nhưng
việc này đối với thực lực chỉnh thể của mình cũng không có tác dụng lớn, khi đối mặt với Thánh Vực cường giả mình vẫn chưa có được phần thắng,
nhiều lắm chỉ là có thêm một loại thủ đoạn công kích mà thôi.
Mặt khác thu hoạch nhiều nhất đó chính là cốt cách được cường hóa, Xích
Luyện cương khí chủ yếu là cường hóa da thịt gân cơ, đối với xương cốt
thì hiệu quả cường hóa không được rõ ràng, sau khi luyện thành thì giống như xây dựng nên một tấm lưới phòng hộ không thể phá vỡ ở bên ngoài
thân thể, chỉ cần lưới phòng hộ này không bị đánh bại, ở bên trong sẽ
không phải chịu nguy hiểm. Hôm nay, cốt cách của Lăng Phong cũng đã nhân được sự tăng cường cực lớn, chẳng khác nào có thêm được tầng bảo hiểm
thứ hai.
Nhất là Lăng Phong cảm giác được nếu như tu luyện Vô Cốt Nhu Thân tiến thêm một bước nữa, cường độ của xương cốt vẫn còn có thể
tiếp tục tăng mạnh! Hắn càng ngày càng cảm thấy mình đang có xu thế được cải tạo trở thành một long thú hình người!