Một tiếng gầm giận dữ từ trong hậu viện Chân Vật các truyền ra, ngay sau đó Lý Đa Khắc liền xuất hiện, sau khi tu luyện "Tức Tức Tương Sinh" mà Đạo Mạn mua được, làn da trên mặt hắn đã có thêm vài phần huyết sắc. Tuy rằng không thể nào đạt được biến hóa trước sau bất đồng như Bản Hách, thế nhưng so với trước kia cũng đã tốt hớn rất nhiều.
Mắt thấy trong đình viện đang phát sinh một màn máu tanh, hai mắt Lý Đa Khắc phiếm hồng, phẫn nộ quát lên:
- Dừng tay cho ta! Bằng không đừng trách ta ngọc đá cùng nát!
Lý Đa Khắc ngày thường luôn quyền uy đột nhiên phát hiện ra tiếng hét của mình vào lúc này đã không còn chút tác dụng, Huyết Sát Vệ ngay cả nửa giây cũng không dừng lại, chỉ cắm đầu vào điên cuồng giết chóc.
Nghe thấy bên tai không ngừng truyền đến tiếng kêu thảm thiết thê lương, cơn tức giận của hắn đã dâng lên đến đỉnh điểm, trên mặt xuất hiện một vẻ dứt khoát:
- Giỏi giỏi giỏi! Đây là do các ngươi bức lão phu!
Trên trán Lý Đa Khắc đột nhiên tuôn ra từng đạo quang mang ngân sắc, ngân mang xông về phía một viên châu màu vàng lớn bằng nắm tay trẻ con đang nằm trong tay hắn. Viên châu màu vàng tựa như một sinh mệnh sống đang tham lam hút lấy dòng sữa, phát ra những âm thanh "lục bục lục bục". Trong nháy mắt, hắn đã đưa không biết bao nhiêu năng lượng niệm thức tiến nhập vào trong đó.
Đột nhiên, Lý Đa Khắc toát ra thần sắc kinh hoảng không gì sánh được, hắn liều mạng vung tay phải, muốn ném viên cầu trong tay đi, thế nhưng viên cầu tựa như mọc rễ, gắt gao dính chặt trên tay hắn, tựa như một con quỷ đói ngàn năm tham lam điên cuồng hút đi năng lượng niệm thức của hắn.
Rốt cục, trên mặt Lý Đa Khắc đã lộ ra một tia tuyệt vọng, điên cuồng quát lên:
- Cho ngươi, đều cho ngươi hết! Ngươi hãy giết... giết sạch đám người này cho lão phu!
Trên trán hắn bắn ra một đạo ngân quang cuối cùng, ngân quang chợt hiện, hoàn toàn tiến nhập vào trong viên cầu màu vàng, còn đầu của hắn thì ầm ầm nứt toạc!
Gầm!
Một tiếng rít gào kinh thiên động địa vang vọng khắp không gian, tiếng gầm vừa hiện, phảng phất như có một ma thú từ thời thượng cổ xuất hiện khiến cho đáy lòng của mỗi người đều dâng lên một cảm giác run rẩy.
Giờ khắc này, linh hồn của mỗi người đều bị đóng băng!
Viên châu màu vàng theo đó nổ tung, từng luồng quang vụ tuôn ra, nhanh chóng hình thành nên một cự nhân thân cao bốn thước, cơ nhục toàn thân cuồn cuộn, đường nét kinh người! Hình thể của gã cự nhân này so với người thường có phần khác biệt, bên ngoài thân thể hắn tràn ngập lông lá, còn đầu thì lại là một cái đầu trâu to lớn, hai chiếc sừng trâu vàng rực phải dài đến nửa thước có dư!
- Linh thể khôi lỗi?
Mạch Kha sợ hãi động dung, kinh hoàng quát lên:
- Mau tránh ra!
Lúc này, quái nhân đầu trâu đã bước tới, quang mang vàng rực trên đầu lóe lên dày đặc, xông thẳng về phía đám người Huyết Sát Vệ.
Mỗi bước nó bước ra trên mặt đất đều chấn động "ầm ầm", luồng lực lượng cuồn cuộn như ba đào hải lãng, phảng phất như lúc nào cũng có thể liệt thiên toái địa.
Dưới Thánh Vực, tất cả đều là kiến hôi!
Một khi Thánh Vực cường giả thi triển Vực Năng, liền có thể đóng băng linh hồn của người khác, kẻ nào chưa đạt tới Thánh Vực chỉ có thể mặc cho người ta xâu xé.
- Gào!
Khải Ân nổi giận gầm lên một tiếng, sau khi hắn thức tỉnh nguyên lực chi thể, đồng thời linh hồn cũng được cường lực rèn giũa, khi đối mặt với Vực Năng cũng đã không còn vô lực phản kháng như trước nữa.
Trong tiếng hét phẫn nộ, những vết thương đầy máu trên người Khải Ân lại lần nữa vỡ toang, cự linh hiện lên ở phía sau, nặng nề tung một quyền oanh kích về phía trước.
Một quyền đấm ra, mười chiếc thạch trụ ầm ầm đâm tới, gào thét rung động!
Điên cuồng va chạm!
--- Chỉ một kích!
Vẻn vẹn chỉ một kích, tuy Khải Ân thiên phú phi phàm, nhưng dù sao thời gian tu luyện cũng ngắn ngủi, hai chiếc sừng trâu không chút khó khăn đâm vỡ cự linh của Khải Ân, rồi tiện đà xông về phía những Huyết Sát Vệ đang ngã trên mặt đất. Dưới sự ràng buộc của Vực Năng, Huyết Sát Vệ không thể động đậy, chỉ đành mở mắt trừng trừng nhìn nó lao tới gần.
Thời điểm ngàn quân treo sợi tóc, âm thanh nổ vang bạo khởi, một mũi kiếm được bao bọc trong quang mang màu bích lam vô tận từ xa phóng tới!
Mạch Kha xuất thủ!
Mũi kiếm xé trời, hung hăng bổ trúng sừng trâu!
Rầm rầm rầm, tiếng nổ ầm ầm liên tiếp, địa hỏa song nguyên lực đối kháng, uy lực đủ khiến cho một ngọn núi nhỏ hóa thành bột mịn. Chỉ thấy dưới chân ngưu đầu nhân xuất hiện một vòng xoáy nhỏ, bên trong vòng xoáy phảng phất như có những sinh mệnh vô hình đang nổi giận. Rầm rầm, vòng xoáy không ngừng lan ra bốn phương tám hướng, chỉ chớp mắt đã mở rộng đến phương viên mấy chục thước.
Chân Vật các hoàn toàn rơi vào trong đó, lực lượng vô cùng lớn đem toàn bộ mọi thứ nằm bên trong ném ra bốn phía! Huyết Sát Vệ mượn kẽ hở dốc hết sức lực thoát khỏi tầm bao phủ của Vực Năng, kinh hồn đứng dậy lui về phía sau! Giao thủ ngắn ngủi, bọn họ lập tức đã tin rằng ngưu đầu nhân ở trước mắt là một Thánh Vực cường giả! Lấy thực lực của bọn họ căn bản vô pháp tiếp cận!
- Gào!
Ngưu đầu nhân đồng thời ngửa đầu bạo rống một trận, hỏa diễm từ trên trán hắn không ngừng phun lên giữa không trung, cột lửa xông lên tới hơn mười thước mới dừng lại, năng lượng của đạo hỏa hệ nguyên lực Mạch Kha đánh tới đã hoàn toàn bị hắn phát tiết sạch sẽ.
Mạch Kha biểu tình ngưng trọng, thân thể hắn được một vầng hỏa quang bao lấy, trong ánh mắt nhìn về phía ngưu đầu nhân tràn ngập cảnh giác! Hắn tuyệt không ngờ rằng ở nơi này lại có thể gặp được một tồn tại chỉ được ghi chép trong điển tịch.
Tương truyền linh thể khôi lỗi chính là do rút ra linh thể cùng với một số tài liệu đặc thù ngưng luyện mà thành, một khi luyện chế thành công, ký ức của linh thể sẽ bị mạnh mẽ xóa đi, trở thành khôi lỗi chỉ nghe theo mệnh lệnh của người sử dụng. Phải biết rằng "linh thể" ít nhất cũng phải là Thánh Vực cường giả mới có thể lưu lại, tuy rằng bởi vì mất đi thân thể dẫn tới linh thể không có được các loại năng lượng chân lực, nhưng chúng vẫn bảo lưu được linh kỹ lúc sinh tiền, thực lực vẫn mạnh đến kinh người. Nếu muốn thành công bắt giữ được chúng, độ khó không cần nghĩ cũng biết!
Lúc trước khi thấy những ghi chép có liên quan đến linh thể khôi lỗi, Mạch Kha cũng chỉ cười trừ chứ không để ở trong lòng, không ngờ rằng lại có thể gặp nó ở nơi này, hơn nữa còn gặp phải trong trường hợp liều mạng! Loại linh thể khôi lỗi này nếu muốn sử dụng thì điều kiện cũng có chút hà khắc, cần phải có một khối ma hạch Thánh Vực phù hợp, rồi lại cần phải đưa vào năng lượng niệm thức toàn thân.
Phương pháp sử dụng này cực kỳ nguy hiểm, trừ khi có được linh hồn mạnh đến mức kinh người, bằng không rất có khả năng sẽ bị hút khô niệm thức rơi vào hạ tràng tinh tẫn thân vong! Lý Đa Khắc chính là như vậy, nguyên bản hắn tưởng rằng sau khi tu luyện Tức Tức Tương Sinh, bằng vào tu vi cao cấp Thuật Luyện Sư của bản thân, cho dù vô pháp khống chế linh thể khôi lỗi, nhiều nhất cũng chỉ hao tổn một phen nằm trên giường tĩnh dưỡng mấy tháng mà thôi, lại không ngờ rằng hạ tràng thê thảm đến thế.
Tỉ mỉ quan sát ngưu đầu nhân trước mặt một phen, lòng Mạch Kha trầm xuống.
Trong Thú Nhân tộc truyền thống bao gồm có bát đại thú thần thị tộc: Lôi Áo
Sư tộc, Phúc Khắc Tư Hồ tộc, Thi Phân Thiên Nga tộc, Đạo Cách Cẩu tộc,
Ngang Đặc Nghĩ tộc, Ngưu Đầu tộc, Tư Nội Đặc Xà tộc, Nga Lặc Phân Tượng
tộc, bát đại chủng tộc này cự linh có thể thức tỉnh là cố định, tỷ như
Phúc Khắc Tư Hồ tộc chỉ có thể thức tỉnh hồ linh. Một khi thức tỉnh, tất nhiên họ sẽ đồng thời thức tỉnh được tiên thiên linh kỹ thuộc về chủng
tộc mình. Nếu như đoán không sai, thì ngưu đầu nhân trước mắt này hẳn là nắm giữ linh thể của Thánh Vực cường giả Ngưu Đầu tộc.
Hai mắt
đỏ rực nhìn chằm chằm Mạch Kha, tựa hồ cảm thấy tôn nghiêm của bản thân
đã bị khiêu khích, ngưu đầu linh thể hai chân bới mạnh, hai tay chậm rãi chống trên mặt đất, cơ thể của nó như một gò núi cao gồ lên khỏi mặt
đất. Lúc này nhìn lại, nó đâu còn nửa phần hình người, rõ ràng là một
đầu cuồng ngưu!
- Uồm!
Một tiếng rống dài, ngưu đầu linh
thể tựa như một viên đạn pháo bắn thẳng về phía Mạch Kha, thân thể lướt
đi, trong không khí không ngừng truyền ra âm thanh vỡ vụn.
Thiên phú linh kỹ!
Dã Man Trùng Chàng!
Mạch Kha biết rằng đối mặt với một kích ẩn chứa Vực Năng này, bản thân căn
bản không thể nào tránh né, chỉ có thể ngạnh kháng! Thế nhưng nơi này
lại là Mạt Vân Túc, mất đi hậu thuẫn của Nguyên Lực Tháp, bản thân còn
có thể đủ sức đối kháng với Thánh Vực cường giả sao?
Thà chết, không lui!
Từng khối từng khối hỏa cầu hiện lên, nhanh chóng ngưng tụ thành một khối
Nhị Thập Thất Dung Hỏa, dưới lực khống chế cường đại của Mạch Kha, Nhị
Thập Thất Dung Hỏa lần thứ hai biến ảo thành một mũi kiếm hư ảo nằm
trong lòng bàn tay hắn.
Ầm!
Mạch Kha tay cầm mũi kiếm màu xanh lam nặng nề bổ vào giữa đỉnh đầu của ngưu đầu linh thể.
Một lực phản trấn vô cùng lớn truyền ngược lại, khiến cho cổ tay của hắn
lập tức mạnh mẽ vỡ toác, máu tươi chảy ra ròng ròng. Thế nhưng cũng đã
thuận lợi ngăn cản thế xông tới của ngưu đầu linh thể.
Ngưu đầu
linh thể phẫn nộ gào thét, đỉnh đầu bị mũi kiếm bổ ra một cái khe thật
sâu, hỏa diễm màu xanh lam không ngừng xâm nhập, tựa hồ muốn chém nó
thành hai nửa.
Đột nhiên trong cơ thể nó truyền ra những âm thanh tựa như một con sông cuồn cuộn chảy.
Thanh âm này xộc vào tai, một cỗ hàn khí nhất thời dâng lên trong lòng, chân
nguyên lực của Mạch Kha tuôn trào, quang mang trên mũi kiếm một lần nữa
bùng lên, muốn liều mạng đánh ra một kiếm chém chết nó.
Đáng tiếc đã không kịp!
Ngưu đầu linh thể lại rít gào một tiếng, bên ngoài thân thể của nó cơ bắp
không ngừng lúc nhúc, trong nháy mắt đã bành trướng lên rất nhiều, so
với lúc trước ít nhất cũng lớn hơn gấp đôi. Sau đó cái đầu của nó bỗng
nhiên ngửa lên trời, linh kỹ Cuồng Hóa!
Mạch Kha chỉ cảm thấy
phảng phất như mình trở thành một đứa bé, mà phía trước lại là một con
trâu nước đã trưởng thành với cặp sừng nhọn hoắt.
Ngưu đầu linh
thể lại húc tới, mũi kiếm màu xanh lam va chạm với đỉnh đầu của nó, cự
lực khổng lồ trực tiếp ném thân thể Mạch Kha lên giữa không trung!
Tựa hồ cũng minh bạch Mạch Kha chính là một đại địch hàng đầu, ngưu đầu
linh thể rống giận, mang theo mũi kiếm vẫn còn cắm ở giữa đỉnh đầu đánh
về phía Mạch Kha.
- Động thủ!
Cảnh Vân gầm lên một tiếng,
không biết từ khi nào Huyết Sát Vệ đã kết thành trận thế, Hắc Đình Tư
cùng với Tát Gia tụ hợp lực lượng của mọi người hình thành hai khối
nguyên lực cầu tràn ngập quang mang lưu chuyển. Trên người Khải Ân hoàng mang không ngừng tuôn ra, địa hệ nguyên lực bao bọc ngăn cách giữa hai
khối nguyên lực cầu hai màu đen đỏ, rồi sau đó đánh về hướng ngưu đầu
linh thể.
Cùng lúc đó, Mạch Kha quát lớn một tiếng:
- Bạo!
Mũi kiếm đang cắm trên đỉnh đầu ngưu đầu linh thể theo tiếng quát của hắn mà nổ tung.
Nguyên lực cầu do Hắc Thủy Huyền Hỏa trận hình thành cũng hung hăng bắn trúng thân thể của nó.
Lúc trước Huyết Sát Vệ thực lực chưa đủ mà một chiêu này đã có thể thương tổn được Kiều Sâm Đặc, huống chi là hiện tại?
Quang vụ nồng đậm nổ tung tràn ngập khắp bầu trời, bên trong truyền ra tiếng kêu thảm thiết rung trời của ngưu đầu linh thể.
Phát ra một kích này, tất cả Huyết Sát Vệ hầu như đã hao hết năng lượng toàn thân.
Quang vụ dần dần tản đi, ngưu đầu linh thể đứng ở đó trợn mắt, trong con
ngươi một mảnh huyết sắc, thân thể của nó đã thiếu đi một bên, không
ngừng có vụ khí thoát ra từ miệng vết thương. Nó chính là trạng thái
linh thể, tự nhiên không có khả năng chảy máu giống như thân thể bình
thường, thứ tuôn ra đều là năng lượng tinh thuần, có thể nghĩ một kích
vừa rồi đã tạo nên thương tổn đối với nó nghiêm trọng cỡ nào.
Thế nhưng dù vậy, nó vẫn chưa bị tiêu diệt!
Ngưu đầu linh thể phẫn nộ trừng mắt nhìn Mạch Kha, bốn vó điên cuồng cào
trên mặt đất, thân thể gấp bốn năm lần Mạch Kha lại một lần nữa đánh về
phía hắn.
- Đại phôi đản!
Dưới tình thế cấp bách, Tô Lam
bất chấp những che giấu trong ngày thường, phát ra một tiếng kêu thảm từ tận đáy lòng. Nàng điên cuồng lao tới như ánh chớp, muốn thay Mạch Kha
ngăn cản một kích kia, nhưng khi tiếp xúc với phạm vi Vực Năng bao phủ
thì lại thân bất do kỷ rơi xuống mặt đất. Mắt thấy Mạch Kha bị đâm
trúng, sắc mặt của nàng đổi sang màu tím nhạt, trong đầu nổ ầm một
tiếng, tầm nhìn tối sầm đi!
Bị đánh bay giữa không trung, năng
lượng toàn thân Mạch Kha hỗn loạn không gì sánh được, không còn sức phản kháng. Hắn yếu ớt cười: hi vọng lớn nhất đời mình theo cái chết của
Phong Nhi mà tan vỡ, nhưng bản thân mình tại sao vẫn còn lưu luyến?
Ánh mắt hắn mờ nhạt nhìn về phía Tô Lam: có lẽ, người duy nhất mà bản thân mình vẫn còn cảm thấy có lỗi, chính là nữ đồ đệ này?
Trong hoảng hốt, tâm trí Mạch Kha đột nhiên quay lại thời gian năm đó, khi mà mưa thu vẫn lất phất rơi không ngớt: Bản thân khi đó vừa sáng tạo ra
Phong Viêm Dung, là lúc khí thế vô cùng hăng hái, hết sức khinh cuồng
không chút cố kỵ, còn nàng bất quá mới chỉ là một thiếu nữ như đóa hoa
vừa hé nụ.
"Đại phôi đản, ngươi mau đem chiếc đai ngọc trả cho ta!"
"Hả, không phải cô nói ai chế tạo vật phẩm luyện kim thắng được cô, liền có thể tùy ý lấy đi chiếc đai ngọc này sao?"
" Nhưng đó là thứ người ta chuẩn bị cho phu quân tương lai, ngươi đã già như thế, sao có thể dùng được nữa!"
"... Tiểu nha đầu, nếu cô bái ta làm thầy, ta sẽ đem đai ngọc trả lại cho cô, thế nào?"
" Một lời đã định?"
"Đương nhiên, Mạch Kha ta từ trước đến nay luôn nói chuyện giữ lời!"
"Được, ta bái ngươi làm thầy, đai ngọc phải trả lại ta... À không, đại phôi
đản, chiếc đai ngọc này cứ để ở chỗ ngươi đi, chờ về sau ta có thể thắng ngươi về đạo luyện kim thì ngươi hãy trả lại ta!"
" Về sau không được gọi ta là phôi đản nữa, phải gọi là sư tôn!"
"Đại phôi đản!"
Trong đầu hồi ức hiện lên như ánh chớp, tu vi luyện kim của nàng từ lâu đã
vượt qua mình không biết bao nhiêu lần, nhưng chiếc đai ngọc mất đi vẫn
chưa lấy trở về...
"Tình ý trong đó bản thân há lại không biết
sao? Nhưng tiếp nhận tình ý của đồ đệ, chẳng lẽ mình sẽ phải bỏ qua bối
phận luân thường?
Mạch Kha lộ ra một nụ cười khổ: có lẽ tất cả cũng nên kết thúc rồi chăng?
Trong tầm mắt của Mạch Kha, thân thể ngưu đầu cự linh càng lúc càng gần, gần
đến mức hắn có thể ngửi được khí tức tử vong nồng đậm.
Hắn nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại!
Đột nhiên, một tiếng rống giận kinh thiên động địa vang lên: