Nghe Tần Qua hỏi về Lương Hựu Tây, Sầm Hoan không hề bất ngờ. Dù sao cô đột nhiên đưa một người đàn ông về, anh ta không hỏi mới là lạ.
“Chắc anh ta không chỉ là đồng nghiệp của cậu chứ?” Anh ta cảm nhận được một ham muốn chiếm hữu mạnh mẽ từ lời nói và hành động của người đàn ông kia đối với Sầm Hoan, là ý đồ không hề che dấu, quang minh chính đại.
Sầm Hoan biết mình không giấu được Tần Qua, cũng không định giấu anh ta, vì vậy đã nói hết cho anh ta nghe toàn bộ những việc đã xảy ra từ lúc cô và Lương Hựu Tây quen biết đến nay, và cả tình cảm của Lương Hựu Tây đối với cô.
“Cậu lại muốn kết hôn với anh ta?” Tần Qua nhíu mắt phượng, hoàn toàn không thể tin nổi.
“Ban đầu chỉ là vì bố mẹ sốt ruột vì việc lớn cả đời của tôi, cho nên mới tìm anh ta làm lá chắn. Bọn họ đều hy vọng tôi có thể tìm một người đàn ông yêu thương tôi, tôi không muốn làm họ thất vọng, cho nên mới muốn thử ở bên anh ta một khoảng thời gian. Nếu tôi có thể chấp nhận anh ta, mà gia đình anh ta cũng không phản đối việc tôi đã có một đứa con gái, tôi sẽ không từ chối việc kết hôn với anh ta.”
“Vậy tại sao sau này cậu lại từ chối anh ta?”
Sầm Hoan không biết trả lời như thế nào.
Chẳng lẽ lại nói cô không thể từ chối được sức hấp dẫn của cậu nhỏ?
Cô nhớ đến cậu nói kia của cậu nhỏ “Thứ mà cậu có thể cho cháu, cậu đều cố hết sức cho cháu”, bởi vì câu nói này mà làm lung lay ý định ban đầu muốn phát triển với Lương Hựu Tây của cô, cắt đứt toàn bộ suy nghĩ về mối quan hệ không bình thường giữa hai người.
Cô đã đợi bao nhiêu năm mới đợi được lời hứa hẹn cả đời của anh với cô, tuy rằng không danh không phận, cũng sẽ không được người đời tiếp nhận và chấp thuận, cô cũng bằng lòng.
Mà ngay vào lúc cô quyết tâm nói hết với anh về chuyện của con gái, con gái lại xảy ra sự cố như vậy, cứ như ông trời đã ra một lời cảnh báo, nhắc nhở cô về lời thề và tất cả sự tồn tại của tội nghiệt đó, làm cho cô tỉnh ngộ quay đầu lại đúng lúc.
“Vậy bây giờ cậu định làm thế nào với anh ta? Tôi thấy anh ta đối với cậu là thề nhất định phải có.”
Sầm Hoan lắc đầu, biểu cảm hơi mông lung: “Mỗi lần từ chối đều bị anh ta phớt lờ, tôi cũng bất đắc dĩ, hoàn toàn không có cách nào với anh ta.”
Giống như trước khi lên máy bay, cô đã nói ra những lời khó nghe như vậy, nói chỉ là ích kỷ muốn lợi dụng anh ta nên mới thử ở bên anh ta, nhưng anh ta vẫn thờ ơ, làm cho cô thật sự hết cách.
“Từ chối người ta có rất nhiều cách, tôi nghĩ sở dĩ cậu cảm thấy không có cách nào với anh ta, hẳn là do từ chối không đủ thẳng thừng.”
“Vậy cậu nói xem tôi phải từ chối anh ta thế nào mới gọi là thẳng thừng?”
“Không để ý đến anh ta, coi anh ta như vật trong suốt, lạnh nhạt với anh ta. Loại công tử giống như anh ta, chỉ cần cậu không mềm lòng, đợi một khoảng thời gian nữa tự nhiên anh ta sẽ cảm thấy vô vọng, vì vậy sẽ chuyển mục tiêu khác.”
“Vô dụng thôi.”
Đối với người đàn ông bình thường, cách từ chối kiểu chiến tranh lạnh này quả thật sẽ làm đối phương chùn bước. Nhưng mà Lương Hựu Tây không phải là một người đàn ông bình thường, nếu anh ta dễ dàng từ bỏ như vậy, sẽ không vì chỉ gặp cô một lần mà lại tìm cô nhiều năm như vậy.
“Vậy cậu cứ mặc cho anh ta tiếp tục quấn lấy cậu như vậy, cho đến khi cậu kết hôn với anh ta mới thôi?” Giọng điệu của Tần Qua có chút nghiêm khắc và thù hằn làm cho Sầm Hoan không rõ nguyên do.
“Cậu rất ghét anh ta?”
Tần Qua ngẩn người, liếc thấy sự nghi hoặc trong mắt Sầm Hoan, trái tim như bị thứ gì đó đốt, có một sự đau thương nhàn nhạt trên gương mặt khôi ngô, nho nhã.
“Thật ra tôi nghĩ với gia thế như vậy của anh ta, bố mẹ anh ta nhất định sẽ không cho phép tôi và anh ta ở bên nhau. Đến lúc đó bố mẹ anh ta vừa ra mặt, anh ta gặp phải sự cản trở tự nhiên sẽ buông tay.”
Cho dù bố mẹ anh ta không coi trọng việc môn đăng hộ đối, nhưng dù sao cô còn mang theo một cô con gái, sao bọn họ có thể cho phép con trai bảo bối của mình vừa kết hôn đã làm bố dượng. Cho nên thật ra cô cũng không quá lo lắng về việc Lương Hựu Tây sẽ quấn lấy mình bao lâu.
“Trong khoảng thời gian này cậu vừa đi làm vừa phải dẫn theo Tranh Tranh, vất vả cho cậu rồi.”
Tần Qua kéo khóe miệng, nở một nụ cười chua xót.
“Lần này tôi trở về, có lẽ sẽ đưa Tranh Tranh cùng về nước. Cậu...”
“Bố mẹ cậu còn chưa biết, bọn họ còn chưa chuẩn bị tâm lý, cứ như vậy mà đưa nhóc Tranh về, cậu không sợ bọn họ không thể chấp nhận sao?”
“Nếu tôi không đưa con bé trở về, nói không chừng tôi sẽ mãi mãi không có dũng khí để nói chuyện này với bố mẹ tôi. Mà tôi cũng không muốn rời xa Tranh Tranh nữa.”
Tần Qua nhìn cô, dường như đang rơi vào trầm tư, không tiếp tục nói nữa.
...
Sau khi tìm ra thành phần thuốc có trong kim tiêm cho phản ứng dị ứng của Tranh Tranh với thuốc, được điều trị đúng bệnh, các loại triệu chứng đã nhanh chóng biến mất, ngay cả vết phát ban trên người cũng biến mất không còn dấu vết.
Sầm Hoan và Tần Qua ở bệnh viện trông coi Tranh Tranh một đêm, cô bé ngủ đến mười giờ sáng hôm sau mới tỉnh lại, vừa mở mắt đã nhìn thấy Sầm Hoan ở bên giường, hơi ngẩn người chớp mắt, vẻ mặt vừa muốn gọi lại không dám gọi, làm cho cô buồn cười mà lại xót xa.
“Con gái ngoan, ngay cả mẹ cũng không nhận ra?” Cô giả vờ đau lòng nhìn con gái.
Cô bé bò ra khỏi chăn, vươn đôi tay nhỏ nhắn đầy thịt ra sờ mặt cô, một lúc sau mới nhếch miệng cười, nhào vào lòng cô khẽ gọi mẹ.
Sầm Hoan ôm con gái, thở dài mãn nguyện.
“Mẹ, con muốn về nhà.”
Cô bé còn nhớ rõ sự đau đớn ngày hôm qua do bị kim tiêm đâm vào, lúc này vội vàng muốn rời khỏi bệnh viện.
Sầm Hoan nhìn về phía Tần Qua, dùng ánh mắt hỏi ý của anh ta.
“Chỉ cần không có việc gì hẳn là có thể xuất viện, nhưng mà để cẩn thận, tôi vẫn nên đi hỏi Thomas.”
Anh ta nói xong thì rời khỏi phòng bệnh, sau khi trở về, nói là cô nhóc có thể xuất viện.
Trở lại nơi ở, nhấn chuông một hồi lâu không thấy ai mở cửa, Tần Qua và Sầm Hoan nhìn nhau, cùng nhìn thấy sự hoang mang trong mắt nhau... Sao đã trễ như vậy mà Lương Hựu Tây còn chưa dậy.
Mở cửa đi vào, kết quả thì thấy Lương Hựu Tây nằm cuộn mình trên sô pha.
Sầm Hoan đi qua, thấy dáng vẻ nhắm nghiền hai mắt dường như còn đang ngủ say của anh ta, hai má lại ửng hồng khác thường, giống như phát sốt như lần trước.
“Chắc là sốt đến mơ hồ không tỉnh nổi.”
Tần Qua ôm cô nhóc đi tới liếc nhìn rồi kết luận.
Sầm Hoan gật đầu, đang định nói gì đó, lại nghe con gái chỉ vào Lương Hựu Tây hỏi cô: “Mẹ ơi, chú này là ai?”
“Chú ấy là đồng nghiệp ở trong nước của mẹ cháu.” Tần Qua trả lời thay cô, sau đó nhét cô bé vào trong lòng cô: “Tôi đi lấy thuốc hạ sốt cho anh ta uống.”
Sầm Hoan gật đầu.
Cô bé là một bé cưng tò mò, cô bé từ trên người Sầm Hoan ngọ nguậy đi xuống, đi đến phía trước Lương Hựu Tây đang mê man, đôi mắt to màu lam nhìn tới ngắm lui trên mặt anh ta.
Sầm Hoan trở về phòng lấy đồ dùng trên giường trải giường chiếu ở phòng sách cho Lương Hựu Tây, một lúc sau đi ra, thấy một lớn một nhỏ trong phòng khách cười giống như kẻ trộm, ngờ vực đi tới.
“Cười cái gì?” Cô hỏi.
Tần Qua chỉ vào sô pha, Sầm Hoan nhìn qua, đôi mắt bất ngờ trợn lên... gương mặt đẹp trai kia của Lương Hựu Tây thế mà lại biến thành mặt hoa rồi!
Lông mày vừa thô vừa đen xiêu vẹo giống như hai con sâu lông, son môi đỏ vô cùng xinh đẹp, râu rậm rạp, mà bắt mắt nhất lại chính là “kính đen” chiếm hơn nửa gương mặt kia!
Cô vừa sợ vừa ngạc nhiên, ngây người một lúc lâu, sau đó mới hoàn hồn nhìn về phía bàn tay con gái còn đang cầm son môi của cô, đang định “tô màu” cho móng tay của Lương Hựu Tây, dở khóc dở cười vội vã ngăn cô bé lại.