Nụ hôn nóng bỏng ập xuống, đáp xuống chiếc cổ và khuôn ngực trắng nõn của Sầm Hoan. Làn da bị hơi thở nóng ẩm nhiễm hơi men phà vào, nhanh chóng ửng đỏ đến đáng sợ như thể bị một đám lửa bừng bừng thiêu đốt.
Cô kinh hãi, nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang bận rộn trên người mình, cảm thấy bàn tay anh ta vén chiếc áo phông và chiếc áo lót kẻ sọc đen trắng của cô lên, rồi cúi đầu.
“Đừng mà!” Cô kêu lên, vùng vẫy như điên với hai tay che ngực, cố gắng thoát khỏi sức nặng trên cơ thể.
Nhưng có thể là do say rượu, Hoắc Đình Đông phớt lờ sự kháng cự và vùng vẫy của cô, một tay giữ lấy tay cô và đưa lên trên đầu để trấn áp, tay kia kéo khoá quần jean của cô xuống.
Sầm Hoan sợ tới mức oà khóc, cố gắng giãy giụa, khóc lóc van xin: “Dừng lại đi mà, cậu nhỏ, cháu là Sầm Hoan… Cậu mau dừng lại đi mà, cháu không phải Julie...”
Như bị thôi miên, Hoắc Đình Đông nhắm dần hai mắt rồi mò mẫm cho đến khi hôn lên môi cô lần nữa, thân dưới kiên quyết đè chặt hai chân không an phận của cô, thấy cô vẫn còn giãy dụa, anh khó chịu cau mày rồi vỗ mạnh vào cặp mông đang bán khỏa thân của cô để cảnh cáo cô rằng hãy an phận, sau đó lại phớt lờ dấu tay đỏ ửng xuất hiện trên làn da trắng nõn của cô, bàn tay to bao quanh cặp mông đang hếch lên rồi ấn nó về phía chỗ cứng đang cương đau và nóng hực của mình.
Nước mắt cô tuôn như chuỗi ngọc đứt đoạn, từng giọt lệ to từ khoé mắt lăn xuống má, cả tay và chân đều bị kiềm chặt, khóc lóc van xin cũng chẳng nghe. Sầm Hoan quyết làm một cú lớn, cô cắn mạnh vào môi dưới của Hoắc Đình Đông đang làm loạn trong miệng mình, hương vị mặn tanh lập tức lan tỏa khắp đầu lưỡi.
Đôi môi đau nhói khiến Hoắc Đình Đông bất giác nhíu mày, sốt ruột mở mắt ra, đưa tay sờ lên chỗ môi bị cắn, cuối cùng sờ thấy tay dính cả máu.
Anh hơi sững sờ, cúi đầu nhìn người phụ nữ bị anh đè dưới thân, trong đôi mắt ngấn nước bên trên khuôn mặt xinh đẹp không mấy quen thuộc là đầy vẻ lên án và nhục nhã giống như một quả bom, khiến người anh nổ tung thành từng mảnh.
Thời gian dường như đứng lại.
Tiếng nức nở đè nén bên tai sộc thẳng vào mãn nhĩ, chỉ chốc lát mà máu trong cơ thể đã như muốn đông cứng lại, dục vọng sôi trào cũng bỗng chốc đóng băng.
Sau một khoảng thời gian không rõ, anh mới nhớ ra rằng mình phải xuống khỏi người Sầm Hoan, kéo chăn bông bên cạnh ném lên người cô mà không thèm nhìn, sau đó bước vào phòng tắm.
Tiếng nước chảy ào ào truyền đến, Sầm Hoan mím môi và run rẩy đứng dậy chỉnh lại quần áo, mặc kệ lúc này có xấu hổ đến mức nào, cô lao nhanh ra cửa với tốc độ dường như nhanh nhất có thể, sau đó mở cửa phóng ra ngoài, thậm chí còn quên lấy chiếc balo đặt trên sofa.
Hoắc Đình Đông đang nhắm mắt đứng dưới làn nước lạnh, nghe thấy tiếng đóng sập cửa, lập tức mở mắt ra, tắt vòi sen, thản nhiên quấn khăn tắm quanh eo rồi bước ra khỏi phòng tắm.
Quả nhiên, đã không còn thấy bóng dáng của Sầm Hoan trên giường.
Đôi tay vô thức siết chặt lại thành nắm đấm, anh bước đến chiếc tủ thấp cạnh giường lấy điện thoại di động, bấm gọi vào số máy Sầm Hoan, một lúc sau, anh nghe thấy tiếng thông báo của nữ tổng đài quen thuộc rằng đầu dây bên kia đã tắt máy.
Đôi lông mày rậm anh tuấn nhíu lại, khuôn mặt tuấn tú căng thẳng như thể được phủ lên một lớp băng lạnh.
Anh đặt điện thoại xuống, quay vào phòng tắm thay quần áo chỉnh tề, lúc rời đi, anh vô tình nhìn thấy chiếc balo màu xanh trắng quen thuộc trên sofa.