Tình Nhân Bí Mật Của Cậu Tôi

Chương 53: Chương 53




Sầm Hoan nhìn anh không nói lời nào đi khuất khỏi tầm mắt của mình, lồng ngực đau đớn như đã mất đi thứ gì đó, trống rỗng đến khó chịu, cuối cùng không kìm được tiếng khóc khi cánh cửa đóng lại.

Ngoài cửa, bóng dáng cao lớn hơi sững lại, sau cùng không chút lưu luyến sải bước rời đi.

Sầm Hoan vốn dĩ còn ôm một tia hy vọng, tưởng rằng anh sẽ quay đầu lại, nhưng không ngờ anh lại ra đi dứt khoát như vậy.

Cô nhớ cảnh anh siết chặt cổ tay cô như sắp bóp nát xương cổ tay cô, nhớ đến cảnh anh cắn ngược lại cô, rồi lại đánh mạnh vào mông cô, nhớ đến ánh mắt thờ ơ, dáng vẻ giận dữ của anh, nước mắt càng rơi dữ dội hơn.

Tại sao anh lại là cậu nhỏ của cô? Tại sao cô lại bị anh thu hút? Tại sao lại trở nên như thế này?

Ban đầu cô không chắc tình cảm mình dành cho anh là thích đến mức nào, nhưng khi cô nhìn thấy người phụ nữ đó hôn anh, cô đã thực sự ghen tuông đến mức phát điên, kích động muốn phá hủy mọi thứ.

Cô không biết tại sao thời gian ngắn ngủi bên nhau lại khiến cô lại nảy sinh tình cảm với anh mạnh mẽ như vậy. Trước đây, mỗi khi mẹ cô nhắc đến anh trước mặt cô, trong đầu cô sẽ tự động phác họa ra đường nét của cậu nhỏ - đẹp trai và quý phái, lịch lãm và tỏa nắng.

Bởi vì mẹ nói rằng khi còn nhỏ anh rất thích cười, bà ấy luôn nghĩ rằng khi trưởng thành anh cũng là một người đàn ông tươi sáng, tỏa nắng. Nhưng sau khi gặp mặt mới biết thực tế anh và người đàn ông mà cô phác họa trong đầu tuy rằng đều có ngoại hình xuất chúng như nhau, nhưng tính cách lại hoàn toàn khác nhau.

Có lẽ là do mẹ cô đã nói với cô nhiều, cho nên dù chưa từng gặp nhau bao giờ, cô cũng không xa lạ với anh, ngược lại càng thêm tò mò. Vì vậy trong khoảng thời gian này, cô mới vô thức tập trung toàn bộ sự chú ý của mình lên người anh, mà không hề nhận ra rằng trái tim của mình cũng đã sa vào đó rồi.

Điện thoại reo rất lâu cô mới hoàn hồn lại khỏi đống suy nghĩ đó.

Trên màn hình hiển thị người gọi đến là mẹ cô, người nhanh chóng ngăn nước mắt, hắng giọng rồi mới bắt máy.

“Hoan Hoan, con ngủ rồi à? Sao bây giờ mới nghe điện thoại?” Điện thoại vừa kết nối, Hoắc Tĩnh Văn đã nôn nóng hỏi.

Sầm Hoan cắn chặt môi, biết rõ mẹ không hề nhìn thấy vẻ mặt của mình, cô vẫn cố nặn ra một nụ cười.

“Con ngủ rồi nên không nghe thấy.” Vừa mở miệng mới nhận ra giọng nói của mình đã khàn đặc lại.

Hoắc Tĩnh Văn ở đầu dây bên kia điện thoại cau mày: “Giọng của con sao lại khàn như vậy? Con không khỏe à?”

“Ừm, cổ họng của con hơi đau.” Cô bịa đại ra một cái cớ: “Mẹ, con buồn ngủ quá, ngày mai nói chuyện nhé?”

“Mẹ cũng không có việc gì khác đâu. Chỉ là hai tiếng nữa là sinh nhật lần thứ mười tám của con. Mẹ chúc con sinh nhật vui vẻ trước, còn quà, ngày mai mẹ sẽ nhờ cậu nhỏ của con đưa thay mẹ nhé.”

“Ngày mai là sinh nhật của con à?” Ồ, cô vậy mà lại quên mất.

“Con bé ngớ ngẩn này, sinh nhật của mình mà còn quên nữa. Thôi, con buồn ngủ rồi thì cứ đi ngủ đi, để kẻo ngày mai lại ngủ nướng nữa.” Hoắc Tĩnh Văn cười nhẹ.

Trái tim Sầm Hoan như bị tắc nghẽn, không hiểu vì sao cô lại cảm thấy rất tủi thân, khẽ nói: “Mẹ, con nhớ mẹ nhiều lắm ~”

“Hì, con đã lớn nhớ vậy rồi mà còn làm nũng nữa. Một tuần nữa mẹ và bố con sẽ về. Mau đi ngủ đi.”

Sau khi cúp máy, Sầm Hoan cuộn tròn mình lại, không hề nhúc nhích.

Điều hòa mở hoạt động muốn hết công suất, nhiệt độ trong phòng cực thấp, nhưng dù có lạnh đến đâu cũng không lạnh bằng tim cô.

***

“A Đông, sao trông cậu bồn chồn không yên thế?” Trong nhà hàng, Dịch Nam liếc nhìn người bạn từ thuở nhỏ của mình mang theo một vẻ mặt vô cùng u ám nên lên tiếng hỏi.

Hoắc Đình Đông liếc anh ta một cái, còn chưa kịp lên tiếng thì điện thoại trong túi đã vang lên.

Trí nhớ của anh rất tốt, anh liếc nhìn màn hình và nhớ ra rằng đây là số điện thoại cố định của lễ tân Mị Sắc.

Hai mắt anh lóe lên, anh bắt máy, một lúc sau, sắc mặt lập tức thay đổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.