Tình Nhân Bí Mật Của Cậu Tôi

Chương 5: Chương 5




Đợi đến gần rạng sáng vẫn còn chưa thấy Sầm Hữu Đào trở về, Hoắc Tĩnh Văn vội vã thúc giục Hoắc Đình Đông trở về phòng nghỉ ngơi.

“Chị, chị nhận lấy cái này đi.” Hoắc Đình Đông lấy ra một cái thẻ ngân hàng từ trong ví, đưa tới: “Mật mã là sinh nhật của em.”

Hoắc Tĩnh Văn ngẩn người, lập tức đẩy chiếc thẻ trở về: “Cậu làm cái gì vậy? Mặc dù chị không giàu có, nhưng cũng không thiếu tiền.”

“Em biết chị không thiếu tiền, đây cứ xem như là quà em tặng cho cháu gái vì thi đậu Đại học H.”

Nghe vậy, Hoắc Tĩnh Văn không thể từ chối nữa.

“Vậy cậu đi nghỉ ngơi đi, chị đã chuẩn bị xong phòng cho cậu rồi đấy.”

Hoắc Đình Đông gật đầu, quay người đi lên lầu. truyện tiên hiệp hay

*

Bố cục trên lầu là ba căn phòng ngủ song song.

Ở giữa nhất là phòng đọc sách của Sầm Hoan, phòng thứ hai là phòng ngủ của cô, còn cái cuối cùng mới là phòng khách.

Hoắc Đình Đông theo thói quen đút một tay vào túi quần, đi đến căn phòng cuối cùng, lúc đi ngang qua phòng ngủ của Sầm Hoan, một tràng âm thanh từ bên trong truyền đến: “... Cái gì gọi là không có việc gì? Hiện tại, tớ cứ nghĩ về cậu ấy là mảnh rừng rậm màu đen lại hiện lên, được không? Hơn nữa tớ đã nói với cậu rồi, bây giờ tớ cảm thấy mắt mình có hơi đau, đoán chừng sắp đau mắt hột rồi đấy...”

Hoắc Đình Đông sầm mặt lại, gân xanh ở huyệt thái dương hiện lên rõ ràng, suýt chút nữa đã nhịn không được mà dùng cái tay đút vào túi quần kia đi gõ cửa phòng rồi.

Cuối cùng, anh cũng cất bước một lần nữa.

*

Nghe thấy căn phòng cách vách truyền đến tiếng đóng mở cửa, Sầm Hoan đang kể khổ với bạn thân ý thức được là người cậu mỹ nam đã trở về phòng nghỉ ngơi, vội vàng đè thấp giọng nói: “Hôm khác lại nói với cậu, như thế này trước nha.”

Cúp điện thoại, cô dán tai mình vào trên tường của căn phòng thứ ba nghe lén động tĩnh sát vách, nhưng chỉ im ắng một mảnh.

Nhanh như vậy đã ngủ rồi sao?

Cô ngờ vực dùng một tay nâng quai hàm, ánh mắt vô thức quét về phía phòng tắm, một màn tiêu hồn kia lập tức hiện ra ngay trước mặt.

Cô kìm lòng không được mà run một cái, da gà nổi đầy toàn thân, vội vàng cúi mặt xuống, đứng lên kéo cửa chạy xuống dưới lầu… Còn tiếp tục ở lại căn phòng này nữa cô sẽ điên mất!

Cô gõ cửa phòng ngủ của mẹ, thấy bố còn chưa về nhà thì trong lòng vui mừng, bổ nhào lên giữa chiếc giường lớn kia một cái.

“Hoan Hoan, sao con không ngủ ở giường mình mà lại chạy đến tranh chăn với mẹ thế?” Hoắc Tĩnh Văn đóng cửa lại, hỏi con gái đang ôm chăn lăn qua lăn lại trên giường.

“Ôi, đừng nói nữa.” Sầm Hoan than thở, đột nhiên xoay người lại nhìn qua mẹ: “Mẹ, mẹ lớn hơn người kia mười hai tuổi, lại còn cùng bố khác mẹ, thời gian chung đụng cũng ít, sao cậu ấy vừa về nước không chịu đến nhà ông ngoại trước mà lại đến thăm mẹ trước thế? Tình cảm của hai người tốt như vậy sao?”

“Người kia cái gì chứ? Cậu ấy là cậu nhỏ của con đấy.” Hoắc Tĩnh Văn sửa lại lời con gái, bước lên giường nằm xuống, ánh mắt rơi lên gương mặt xinh đẹp của con gái, giọng điệu ấm áp nói: “Lúc nhỏ, Đình Đông vừa ngoan ngoãn vừa thông minh, sinh ra đã ngậm thìa vàng nhưng cũng không hư hỏng, cũng không ỷ vào việc ông ngoại con đặc biệt yêu thương cậu ấy mà dưỡng nên tính khí cậu chủ. Từ trên xuống dưới nhà họ Hoắc đều rất thích cậu ấy. Còn cậu ấy, có thể là bởi vì lúc còn bé mẹ đã dẫn dắt cậu ấy tương đối nhiều, cho nên có tình cảm tốt nhất với mẹ.”

“Thật ra, nếu mẹ không nói cậu ấy là cậu nhỏ, con thật sự không thể nhìn ra được hai người là chị em, dáng dấp hoàn toàn không giống nhau.”

“Đình Đông giống mẹ cậu ấy, còn mẹ giống bà ngoại, hai người đều không hề được di truyền gì từ tướng mạo của ông ngoại, chỉ nhìn từ bề ngoài đương nhiên không thể nhìn ra rồi.”

“Nhắc đến người mẹ kia của cậu ấy, ấn tượng của con với bà ấy chỉ có ung dung cao quý lạnh lẽo như băng, chẳng trách đứa con mà bà ấy sinh ra lại là một cái máy điều hoà nhiệt độ.”

“Lại nói bậy.” Hoắc Tĩnh Văn gõ lên đầu con gái: “Ngày mai con cùng vào thành phố với cậu nhỏ, thuận tiện đi thăm cậu lớn và ông ngoại một chút luôn.”

“Cái gì? Ở cùng cậu ấy?!” Sầm Hoan cả kinh nhảy dựng lên, lập tức giơ tay bảo: “Con phản đối!”

“Phản đối vô hiệu, con chỉ có hai lựa chọn, mỉm cười đi với cậu nhỏ hoặc là mang vẻ mặt đau khổ đi với cậu nhỏ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.