Cô vội vã ngồi dậy từ trên ghế sô pha, nhặt váy ngủ dưới đất mặc vào muốn đuổi theo anh, nhưng mà cô lại hoảng loạn vấp ngã vào chiếc đèn bàn bên cạnh ghế sô pha, mà chiếc đèn bàn đúng lúc đập vào chân cô.
Hoắc Đình Đông nghe thấy tiếng động từ bên trong truyền đến, anh hơi dừng lại, cuối cùng vẫn lo lắng quay trở lại thì thấy Sầm Hoan ngã xuống đất, mà chân trái của cô đang đỏ bừng một màu máu.
Sắc mặt anh thay đổi, cúi người bế cô ra khỏi phòng sách.
Mặc dù vết thương trên chân Sầm Hoan không sâu, nhưng mà diện tích lại không nhỏ, vẫn cần phải khâu vài mũi kim.
Tối nay Vệ Lăng Phong không trực, Hoắc Đình Đông cũng không gọi điện cho anh ta. Dù sao ban ngày mới vừa xuất hiện ban đêm lại vào, anh không muốn Vệ Lăng Phong lại liên tục lải nhải bên tai.
Sau khi Sầm Hoan xử lý xong vết thương, Hoắc Đình Đông đã ở lại bệnh viện chăm sóc cho cô.
Mà rõ ràng Sầm Hoan không hề ngủ, nhưng cô vẫn nhắm mắt lại, không kêu đau cũng không nhìn anh.
Anh biết cô ghi hận anh nói câu kết thúc kia. Nhưng mà ghi hận thì như thế nào?
Bọn họ căn bản không thể có tương lai, nếu tiếp tục nữa thì chỉ sẽ hủy hoại cả hai người.
Anh không qua tâm bản thân sẽ như thế nào, nhưng cô thì khác.
Cô còn trẻ, còn có rất nhiều điều tốt đẹp đang chờ cô, cuộc đời cô còn dài như vậy, cô sẽ không mãi mãi chỉ có anh.
Trong sự im lặng, Sầm Hoan bất giác đã ngủ say.
Hoắc Đình Đông đắp chăn cho cô, ánh mắt liếc qua cần cổ xinh đẹp đầy dấu hôn của cô, anh nhớ đến dáng vẻ đỏ mặt tai hồng của nam bác sĩ trẻ tuổi vừa mới xử lý vết thương cho cô, thầm nghĩ ngày mai Vệ Lăng Phong thấy thì không biết anh ta lại muốn trách mắng anh thế nào.
Anh kéo một cái ghế đến bên cạnh giường rồi ngồi xuống, yên lặng ngắm nhìn gương mặt của cô, trong đầu anh thỉnh thoảng hiện lên một vài đoạn ký ức ngắn, kể từ ngày anh gặp cô, đến từng chút một đến đêm hôm qua, mỗi một cảnh hiện lên rõ ràng trước mắt anh như một bộ phim điện ảnh vậy.
Anh biết rõ trên người anh có rất nhiều điểm hấp dẫn phái khác giới, cho nên anh vẫn chỉ cho rằng cô đối với anh cũng chỉ là một cơn mê muội nông nổi nhất thời, tình cảm của cô dành cho vẫn cuồng nhiệt như năm đó.
Anh nghĩ chắc cô đã yêu anh.
Nhưng như vậy thì sao? Tình yêu này, anh không thể chấp nhận được.
Nằm viện một tuần, vết thương trên chân Sầm Hoan cuối cùng cũng đã lành lại.
Kỳ nghỉ chín ngày của trường học chỉ còn lại hai ngày, cô không muốn trì hoãn việc học, cho nên hôm nay vừa tháo băng, cô đã lập tức yêu cầu Vệ Lăng Phong cấp giấy chứng nhận xuất viện cho cô.
“Tiểu Hoan Hoan, vết thương của cháu vẫn còn đỏ, tôi kiến nghị cháu nên ở thêm hai ngày nữa.” Dáng vẻ Vệ Lăng Phong chuyên nghiệp, trên thực tế anh ta chưa có được sự đồng ý của Hoắc Đình Đông để Sầm Hoan xuất viện, cho nên anh ta không dám đồng ý với cô.
Sầm Hoan nhíu mày: “Chú là bác sĩ hay cậu là bác sĩ?”
Nhắc đến Hoắc Đình Đông thì cô lập tức tức giận.
Nằm viện mấy ngày nay, mặc dù phần lớn thời gian anh đều ở bệnh viện chăm sóc cho cô, nhưng mỗi lần cô không mở miệng thì anh cũng không hề nói một câu, một dáng vẻ lạnh lùng giống như là người ta đang nợ anh vậy.
Rõ ràng là anh đã làm cô bị thương, khiến người ta bị thương sao lại có thể yên tâm thoải mái như vậy, ngay cả một chút áy náy anh cũng không có?
Cô càng nghĩ càng khó chịu, hốc mắt tủi thân đỏ lên.
Vệ Lăng Phong nhìn biểu cảm sắp khóc của cô thì trong lòng âm thầm thở dài, anh ta đang suy nghĩ mình có nên nói cái gì đó không thì lúc này âm thanh mở cửa truyền đến, hai người đồng thời nhìn lại, Hoắc Đình Đông cả người tây trang màu đen đi tới, trong tay anh cầm theo một hộp bánh ngọt.
“Đình Đông, cậu đến rồi. Tiểu Hoan Hoan nói muốn xuất hiện, cậu xem phải làm sao bây giờ?” Vệ Lăng Phong tiếp đón hỏi.
Hoắc Đình Đông nhíu mày: “Cậu là bác sĩ hay tôi là bác sĩ, tình trạng bệnh nhân có thể xuất viện được hay không còn muốn tôi phê duyệt?”
“…”
Khóe miệng Vệ Lăng Phong run lên, nghĩ thầm, đôi này quả nhiên là oan gia, ngay cả giọng điệu nói chuyện và biểu cảm cũng giống hệt nhau.
“À, tôi còn có chuyện khác nên đi tước, hai người có việc thì gọi tôi.”
Dứt lời, không chờ phản hồi anh ta đã lập tức chuồn mất, chỉ sợ ở lại thêm một giây nữa thì sẽ bị lửa giận của hai người này lây vào người vào người.
Hoắc Đình Đông đi đến bên giường: “Cậu mua cho cháu bánh ngọt vị sầu riêng mà cháu thích nhất này.”
Anh đưa hộp bánh ngọt đến trước mặt Sầm Hoan, Sầm Hoan hừ một tiếng, cô mở mắt ra, nước mặt tụ ở hốc mắt lặng lẽ chảy xuống.
Hoắc Đình Đông bỏ hộp bánh ngọt xuống, lấy ra một chiếc khăn tay mềm mại từ trong túi rồi hơi cúi người lau nước mắt trên mặt cô.
“Cháu khóc cái gì?” Anh mở miệng, giọng điệu lạnh lùng.
Sầm Hoan trừng anh: “Cháu khóc là chuyện của cháu, không liên quan gì đến cậu!”
Hoắc Đình Đông gật đầu, đặt khăn tay vào tay cô.
“Có vẻ như cháu không muốn nhìn thấy cậu, vậy cậu đi đây.”
Dứt lời, anh thật sự quay người.
Trong lòng Sầm Hoan kinh ngạc, vừa vội vừa tức, cô muốn giữ anh lại nhưng lại không thể nuốt trôi cục tức kia, tủi thân đến mức xốc hết chăn lên xoay người nhảy xuống giường, nhưng không ngờ lại liên lụy đến vết thương ở chân, khiến cô hít một hơi lạnh.
Hoắc Đình Đông quay đầu lại, anh thấy như vậy thì sắc mặt lập tức thay đổi, xông đến ôm cô đặt lên giường, sau đó anh kiểm tra vết thương cho cô, thấy vết thương không bị rách ra chảy máu thì lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng mà sắc mặt của anh vẫn rất khó coi.
“Cậu nhỏ, cậu khẩn trương đến như vậy, thật ra cậu rất quan tâm đến cháu, đúng không?” Cô vừa mới bắt được sự lo lắng lóe lên trên mặt anh, chuyện này khiến tâm trạng chán nản của cô tốt hơn rất nhiều.
Hoắc Đình Đông nghiêng đầu nhìn cô một cái, anh lạnh nhạt nói: “Cháu là cháu gái của cậu, tất nhiên là cậu quan tâm đến cháu.”
“Cháu là người phụ nữ của cậu.” Sầm Hoan nghiêm túc sửa lời của anh.
Hoắc Đình Đông không mở miệng tranh cãi vô nghĩa với cô, dù sao thì cả hai bên đều không đồng ý với lời nói của đối phương. Truyện Gia Đấu
“Cháu đói rồi.” Sầm Hoan đột nhiên nói.
Hoặc Đình Đông mở hộp bánh ngọt ra, lại đặt một chiếc muỗng nhỏ ở phía trên, sau đó anh đưa chiếc bánh cho cô.
“Khoảng thời gian này mỗi ngày cháu đều phải tiêm, tay cháu đau.” Sầm Hoan giơ hai tay trước mặt anh, giọng điệu vô cùng đáng thương.
Hoắc Đình Đông nhìn thoáng qua mu bàn tay đầy dấu kim tiêm xanh tím của cô, anh không nói lời nào ngồi xuống mép giường, giống như lần trước đút cháo cho cô, từng miếng từng miếng đút cô ăn bánh sầu riêng.
“Cậu nhỏ, vừa rồi lúc cậu ôm cháu, cháu đã sờ thấy thứ cứng rắn nào đó trong túi của cậu?” Sầm Hoan nuốt miếng bánh ngọt anh đưa đến bên miệng, câu được câu không tìm chủ đề nói chuyện.
Thứ cứng rắn nào đó?