Sau khi cúp máy, Sầm Hoan nhìn chằm chằm thời gian trên màn hình điện thoại, bắt đầu chờ đợi từng phút từng giây.
Cô có trực giác là anh sẽ quay lại, nhưng cũng không dám nắm chắc trăm phần trăm.
Mà cho dù anh không quay lại, cô cũng sẽ không thật sự nhảy xuống khỏi sân thượng.
Dù thế nào thì cô cũng không thể làm ra chuyện tự tử vì tình. Sở dĩ cô ở trong điện thoại uy hiếp anh như thế là vì cô cậy vào sự thương tiếc và cưng chiều của anh dành cho cô nên kiêu ngạo mà thôi.
Sầm Hoan nghĩ, mặc kệ là anh vì mẹ cô nên mới thương xót cô hay vì lý do nào khác, anh chắc chắn sẽ không mạo hiểm để cô tự tử vì tình, coi sự uy hiếp của cô như gió thoảng qua tai.
Mà sự liều lĩnh thấp hèn thế này của cô, tiền đặt cược không gì ngoài bữa tối cuối cùng.
Gió đêm rất lạnh, quét qua mặt khiến cả người Sầm Hoan không kìm được mà khẽ run.
Thời gian trôi qua từng chút, nhịp tim cũng đập ngày càng vui vẻ hơn.
Lúc tiếng gõ cửa vang lên, thời gian trôi qua vừa đúng mười phút.
Sầm Hoan nhẹ nhàng nhảy từ trên tường cao xuống, lúc đi ngang qua phòng khách thì ném điện thoại lên sofa, bước đi nhẹ nhàng như bay đến trước cửa.
Cửa vừa mở, cảm giác áp bức mạnh mẽ đã ập đến.
Sầm Hoan nâng mắt, nhìn người đàn ông với sắc mặt u ám đến cực điểm đang đứng trước cửa, cong khoé môi nở nụ cười xinh đẹp.
“Cháu biết là cậu sẽ quay lại mà.” Trong giọng điệu của cô pha lẫn chút đắc ý nho nhỏ.
Hoắc Đình Đông đi vào, tiện tay đóng cửa lại, ánh mắt nhìn về phía cô vô cùng rét lạnh.
“Nếu đã đoán chuẩn xác như vậy, vậy cháu đoán xem, cậu sẽ phạt cháu như thế nào?” Giọng điệu và ánh mắt của anh lạnh lẽo như nhau.
Nhưng Sầm Hoan lại không hề sợ, cô nhón chân lên, cánh tay nhẹ nhàng vòng quanh cần cổ thon dài của anh, đôi môi dán lên động mạch cảnh đang đập của anh, khẽ liếm một cái: “Ăn cháu?”
Cổ họng Hoắc Đình Đông căng chặt, đột nhiên nắm lấy eo cô, gương mặt nghiến răng đến hơi vặn vẹo.
“Con nhóc điên này!”
Nụ hôn nóng bỏng đột nhiên rơi xuống, giống như bão táp mưa sa, cuốn đi hết không khí trong lồng ngực của cô.
Trong lúc ma sát, chiếc áo ngủ vốn đã rộng thùng thình rơi xuống giữa eo, cơ thể xinh đẹp giống như đóa hoa tường vi màu trắng mặc sức nở rộ trong tầm mắt của anh.
Tình cảm cuồng nhiệt, cơ thể nóng bỏng, vẻ mặt thuần khiết.
Tại sao những thứ đó lại cùng xuất hiện trên một người?
Sầm Hoan nhíu mày, muốn lùi bước, nhưng cảm giác lạnh như băng sau lưng đã khiến cô đột nhiên rung lên, theo bản năng mà dựa vào trong ngực anh để tìm kiếm sự ấm áp.
Sự xông vào còn mạnh mẽ hơn mấy lần trước khiến cô nhanh chóng không chịu nổi, mà so với đau đớn, càng nhiều hơn là cơn sóng triều cuộn trào mãnh liệt đến khắp tứ chi của cô. Cô không thể nói ra được đó là cảm giác như thế nào, chỉ biết dựa vào bản năng của cơ thể mà đáp lại anh một cách nhiệt tình, rồi cắn răng chịu đựng.
Trận chiến diễn ra từ huyền quan từ từ dời đến trên giường lớn trong phòng ngủ, hai cơ thể từ đầu đến cuối đều chưa từng tách nhau ra cùng lúc ngã lên đệm giường mềm mại, cơ thể giống như bị chọc xuyên qua vậy, Sầm Hoan khó chịu cắn một cái lên vai anh, nhưng chỉ đổi lấy sự tấn công mạnh mẽ hơn từ anh.
“Đau… Cậu nhỏ, đau…”
Tiếng cầu xin quanh quẩn bên tai khiến hành động mất kiểm soát của Hoắc Đình Đông dịu lại, nhưng lại vùi vào sâu hơn, nghiền nát, chọc dò.
“Tại sao lại gạt cậu?” Hoắc Đình Đông chống lại sự mềm mại ướt át của cô, gằn hỏi cô từng chữ.
“Yêu cậu.” Sầm Hoan đáp, không chút do dự.
“Ha.” Cô khẽ cười, nhẫn nhịn sự sỉ nhục của anh, không tỏ vẻ yếu thế mà cắn răng thẳng người khiêu khích.
Sầm Hoan nhìn chằm chằm Hoắc Đình Đông, nghĩ đến sau tối hôm nay, cô sẽ không còn cơ hội có được anh nữa, đột nhiên trái tim cô vô cùng tuyệt vọng, cũng không biết lấy đâu ra dũng khí, kéo đầu anh xuống dùng sức hôn lên.
Sầm Hoan nhìn gương mặt đang ngủ say của anh, rõ ràng cơ thể đã vô cùng mệt mỏi, nhưng lại không buồn ngủ chút nào.
Bởi vì cô biết lần này cô không còn tư cách để tùy hứng nữa, kết cục khi nói quá nhiều lời nói dối, đó là sẽ không còn ai tin cô nữa.
Vì vậy lần này, cô thật sự sẽ không quấn lấy anh nữa.
Mỗi năm trường học đều có một nhóm sinh viên trao đổi với sinh viên của trường đại học ở nước ngoài, Sầm Hoan nghe nói lần này là đến đại học Z nổi tiếng ở London. Trước đó khi anh chưa xuất hiện trong hôn lễ của bạn thân, cô vẫn luôn do dự không biết có nên viết đơn nộp cho lãnh đạo của trường để xin một phần hay không, nhưng bây giờ, cô đã không còn sự lựa chọn nào nữa, nếu như sau này đã không thể gặp anh nữa, vậy thì cô chỉ có thể trốn ở chân trời góc bể.
Có lẽ với quan hệ cậu cháu của hai người, nhiều năm sau có thể họ vẫn sẽ có thể gặp lại nhau, chỉ là lúc đó nhất định là anh đã một bên ôm vợ xinh một bên bế con cái rồi, còn cô thì có lẽ vẫn chỉ lẻ loi một mình.