“Thím Phúc, chuẩn bị cho cô chủ ngoài một căn phòng.”
Liễu Như Lam dặn dò người làm.
“Không cần, bà chủ, cháu đã hẹn với bạn ở chỗ cậu ấy rồi.” Sầm Hoan nói dối.
Kỳ thật nàng tại nội thành cũng không có tốt đến mức có thể đi đối phương nhà tá túc bằng hữu, chỉ là không nghĩ ở tại hoắc nhà mới không được lấy tìm dạng này lấy cớ.
Liễu Như Lam hơi kéo cong khoé miệng, ngắm nhìn về phía con trai rời đi, bảo: “Đình Đông không thích người khác bác lại sắp xếp của nó, huống hồ nơi này là nhà ông ngoại của cô, cô ở lại đây cũng không có gì đáng trách.”
Trong trí nhớ của Sầm Hoan, đây là câu nói dài nhất mà Liễu Như Lam từng nói với cô.
Trong mấy lần gặp mặt trước đây đều có ông ngoại ở đây, cô với Liễu Như Lam gần như không có nói chuyện gì. Chỉ biết đây là một người phụ nữ đến giờ mới bốn mươi sáu tuổi xưa nay đều không thích cười, thích bày ra vẻ mặt nghiêm túc giống như con trai của bà ấy vậy, cũng không biết có phải như vậy sẽ có thể khiến cho mình trông có vẻ nổi bật hơn người một chút không.
Suy nghĩ quay nhanh trong đầu cô, còn đang suy nghĩ làm sao từ chối, lại nghe thấy Liễu Như Lam nói: “Cứ như vậy đi, đợi thím Phúc sắp xếp xong phòng cho cô rồi cô cũng đi tắm trước đi, mặc dù không khí ở nông thôn tốt, nhưng tro bụi cũng nhiều.”
Dứt lời liền quét mắt nhìn Sầm Hoan từ trên xuống dưới, tầm mắt rơi lên đôi giày cứng đủ màu sắc kia của cô, đôi mày được cắt tỉa nhíu lại, quay người rời đi.
Bà ấy rời đi một hồi lâu rồi, Sầm Hoan mới có thể hiểu được câu nói kia và ánh mắt bao hàm ý tứ kia của bà ấy. Chê cô bẩn, chê cô quê mùa!
Cô nhìn chằm chằm vào đôi giày đế bằng mới đổi lúc sáng của mình, nghĩ thầm Như Lam quả thật đúng là không có mắt nhìn, đôi giày này là đôi giày yêu thích nhất của ngôi sao nổi tiếng quốc tế đó, không phải sao? Mặc dù cô chỉ dùng hàng loại A, nhưng tốt xấu gì nhìn từ bên ngoài vào cũng đều giống nhau như đúc đấy có được không?
Không có gu!
“Cô chủ, phòng chuẩn bị xong rồi, mời đi theo tôi.”
Thím Phúc vừa chuẩn bị xong phòng liền lập tức đến gọi cô.
Sầm Hoan suy nghĩ, xách hành lý đi theo thím Phúc lên lầu.
Cho dù cô muốn rời khỏi nhà họ Hoắc, nhất định cũng phải đợi người cậu mỹ nam tắm rửa xong rồi “thương lượng” với anh.
******
Có tiền thật là tốt.
Sầm Hoan nằm trong bồn tắm thơm ngào ngạt xoa bóp, ngâm nga ca khúc lưu hành hiện giờ, trong lòng thoả mãn ghê gớm.
Nếu như không phải thực sự chán ghét bầu không khí đè nén ở nhà họ Hoắc, thật ra ở lại đây một tuần lễ cũng không tệ.
Ăn ngon uống sướng ngủ ngon, còn có thể ngâm mình xoa bóp trong bồn tắm mỗi ngày, quả thực đây chính là một loại hưởng thụ tột bậc không có gì hơn.
Có điều cô cũng không phải loại người vì hưởng thụ mà bán rẻ tôn nghiêm.
Liễu Như Lam chê cô bẩn chê cô quê, cô còn chê nhà họ Hoắc này tràn ngập mùi tiền đây này.
Cho nên tắm rửa xong phải nhanh đến tìm người chú đẹp trai.
*
“Đình Đông, nếu như đã về, vậy hôm nào hẹn thời gian đến tụ họp một chút, nếu như không sai, chúng ta đã không gặp mặt nhau gần một năm rồi nhỉ? Nhất là thời gian gần đây, cậu bận đến mức ngay cả thời gian nhận điện thoại của tôi cũng không còn. Thật sự là bận như chính phủ nhỉ, cũng không biết cậu bận công việc hay là phụ nữ nữa.”
Hoắc Đình Đông từ trong phòng tắm bước ra, một tay cầm điện thoại, một tay cầm khăn mặt lau tóc, nghe lời phàn nàn của người bạn tốt từ bên kia đầu điện thoại, dung nhan lạnh lùng trước sau như một hiện lên một nụ cười nhàn nhạt hiếm có, cạnh gò má mơ hồ hiện lên một đồng tiền nhỏ.
“Quân Nghiêu, chia cách một năm cậu đúng là làm cho tôi phải nhìn bằng cặp mắt khác đấy.” Người đàn ông trấn định ung dung kia trước giờ không bao giờ nói tục, thế mà lại đùa giỡn với anh như thế, quả thực khiến anh phải ngạc nhiên mà.
“Vừa xem được truyện cười trên báo. Có thể giành được một tiếng cười của cậu đúng là vinh hạnh.”
“Dường như tâm trạng của cậu không tệ nhỉ?” Anh vừa hỏi xong, chưa đợi bạn tốt bên kia đầu điện thoại đáp lại thì đã có tiếng gõ cửa vang lên.