Chương 552: Chung Tình ghen (21)
Cô còn chưa nói xong, hắn đã đột nhiên hôn lên môi cô.
Đầu Chung Tình trống rỗng.
Cô hoàn toàn không biết vì sao hắn lại đột nhiên hôn cô.
Cô không cho hắn thích Hà An Viện, vậy mà hắn lại làm như vậy?
Cô có thể cảm giác được nụ hôn lần này, được hôn cẩn thận từng li từng tí một, bờ môi của hắn có chút run rẩy, chậm rãi ma sát lên đôi môi cô.
Hắn không có hôn sâu.
Đôi môi của hắn chỉ đụng nhẹ vào môi của cô.
Thế nhưng nụ hôn lần này, so với những nụ hôn trước, lại làm cho cô ngây ngất. . . . . . . .
Cô mơ hồ hiểu rằng, hắn dường như. . . . . . . . . dường như . . . . . . . . Đang cất giấu một tình cảm . . . . . . . . . vô cùng nồng nàn.
Dịch Giản vô cùng trân trọng hôn cô, giống như đem toàn bộ tình yêu trong đáy lòng, đưa cho cô.
Bàn tay của hắn đặt sẵn ở sau đầu cô, sau đó càng hôn một cách sâu sắc hơn.
Từ Ngang nhìn thấy bọn họ như vậy, đã sớm yên lặng xuống xe.
Có trời mới biết, vào lúc này, tâm Dịch Giản Tâm kích động cỡ nào, hung phấn cỡ nào.
Biết không?
Cô nói, cô không muốn hắn yêu thích Hà An Viện.
Điều đó nói lên cái gì?
Nói rằng là cô có để ý, có ghen tuông, đúng hay không?
Có một thứ tình yêu chính là nhất kiến Chung Tình, ghi lòng tạc dạ, cả đời khó quên.
Có một thứ tình yêu, lâu ngày sinh tình, rơi vào cảnh đẹp, cả đời khó quên.
Hắn đối với cô, chính là nhất kiến Chung Tình.
Mà cô bây giờ, có phải đã chậm rãi trầm luân?
Điều đó đại diện rằng cô đối với hắn, lâu ngày sinh tình?
Ngón tay Dịch Giản bắt đầu run rẩy, chậm rãi vuốt ve làn da cô, rồi sau đó đè cô ra phía sau.
Nơi này là ở trong xe.
Chung Tình đương nhiên sẽ không đồng ý.
Cô đỏ mặt, muốn ngăn cản Dịch Giản, thế nhưng Dịch Giản lại không cho cô chạy trốn, không nói câu nào vùi đầu vào trong thân thể cô.
Hắn dùng chính là ngón tay.
Cô e lệ, sao hắn lại làm như vậy?
Ngón tay hắn thon dài mang theo ma lực, làm cho toàn thân cô cũng bắt đầu lâng lâng.
Dịch Giản tiến tới một cách hung hăng, giống như muốn nuốt Chung Tình vào trong bụng.
Hắn kéo cơ thể cô dán thật chặt vào cơ thân thể hắn, cô đưa tay ra, quàng vào cổ của hắn, thở hồng hộc, liên tục thở gấp cắn lỗ tai của hắn, thấp giọng nói: “Thiếu Tướng . . . . . . . . Anh nhẹ chút. . . . . . . . . Nhẹ chút. . . . . . . . .”
Dịch Giản không có để ý tới cô, lúc này chỉ muốn ăn sạch sẽ người phụ nữ nho nhỏ này, cho dù là ăn như hùm như sói, thế nhưng vẫn phải nhai chậm nuốt kĩ, hắn muốn tinh tế hưởng thụ một phen.