Chương 556: Chung Tình ghen (25)
Chung Tình nhẹ nhàng mở mắt ra, nhìn thấy dáng vẻ thật lòng của Dịch Giản, cô chậm rãi nở nụ cười, ngữ khí ngạo mạn, nhưng vẫn hiện lên một chút ngây thơ: “Em giỡn với anh thôi . . . . . . . . .”
Đầu ngón tay của Dịch Giản nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô, sau đó ôm cô vào trong ngực mình, tìm một tư thế thoải mái, ôm nhau.
Màn đêm thăm thẳm, người người tĩnh lặng.
Cô cuộn người ở trong ngực hắn, cảm thấy cả người mệt muốn chết rồi, chỉ một chốc lát đã chìm vào giấc ngủ.
Dịch Giản bình tĩnh nhìn cô, trong lòng cảm thấy vô cùng bình an.
Thật ra hắn cũng rất mệt, cũng rất buồn ngủ, dành cả một ngày xử lý công chuyện trong quân đội, về đến nhà, còn làm những chuyện như thế này, thế nhưng, hắn lại có cảm giác không nỡ nhắm hai mắt lại.
Hắn nghĩ, cả đời này không có chuyện gì hạnh phúc bằng, mỗi buổi tối trước khi đi ngủ, có người mình yêu nhất nằm ở trong lòng mình, lúc sáng sớm trước khi mở mắt ra, người mình yêu nhất vẫn còn nằm ở trong ngực mình.
Ngón tay Dịch Giản thon dài, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc cô, ánh mắt rơi vào đôi gò má của cô, hắn cảm thấy vô cùng hài lòng.
Hắn biết, trong lòng của cô vẫn còn phòng bị hắn, cũng không biết sự phòng bị này khi nào sẽ được tháo bỏ, hắn cũng không biết, thế nhưng hắn nguyện ý chờ.
Đợi bao lâu cũng được, chỉ cần cô tháo bỏ sự phòng bị này.
Cho dù là một đời một kiếp, cũng không sao.
Dịch Giản nhẹ nhàng cúi đầu, chậm rãi hôn lên khuôn mặt đang ngủ say của cô, dán vào bờ môi cô, nói thầm trong lòng.
Anh biết em sợ điều gì, sợ anh sẽ không ở bên em một đời một kiếp đúng không?
Thế nhưng, em biết không?
Trái tim của anh, nó chỉ có một, anh đã cho em, thì sẽ không cách nào đưa cho người khác nữa rồi . . . . . . . . .
Thế nhưng, những lời này đối với em mà nói, không hề có cảm giác an toàn đúng không?
Không sao, ngày sau còn dài, anh sẽ dùng một đời này của anh, bày ra cho em xem.
==========================================================
Ngày hôm sau.
Hai người ngủ đến thiên hôn địa ám.
Mãi đến khi điện thoại vang lên ở bên ngoài phòng, Từ Ngang gõ cửa, Dịch Giản mới mở hai mắt ra, nghiêng đầu, nhìn xuống người phụ nữ đang nằm ở trong ngực mình, không rõ vì sao ánh mắt của hắn lại chậm rãi mềm xuống.
“Thiếu Tướng . . . . . . . . Bạc tiên sinh gọi điện thoại tới, bảo ngài hôm nay nhớ cùng với phu nhân đến trang viên nhà họ Bạc một chuyến.”
Dịch Giản không có trả lời.
Từ Ngang hiểu rõ Dịch Giản, biết hắn đã đồng ý, lúc này mới lên tiếng: “Xin hỏi Thiếu Tướng có muốn tắm rửa thay quần áo bây giờ không?”