Chương 364: Chung Tình rời đi (13)
Hâm mộ tình yêu giữa Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài.
Chỉ tiếc, cuộc đời này của cô xưa nay vô duyên với tình yêu.
===============================================================
Ngoài cửa sổ, gió xuân nổi lên.
Dịch Giản lẳng lặng ngồi ở chỗ đó, nghe được tiếng lá cây xào xạc, ngắm màu xanh biếc của lá cây, trong đầu suy nghĩ hình như mình và cô ấy đã gần một năm không gặp nhau.
Từ Ngang đẩy cửa, nhìn thấy Dịch Giản đang đờ người ra, một lát sau mới mở miệng nói: “Thiếu Tướng. . . . . . . . . Chung tiểu thư ngày hôm nay đến Đông Viện gặp Hà tiểu thư .”
Ngón tay Dịch Giản dừng một chút, không nói lời nào.
Cô ấy đi tìm Hà An Viện làm cái gì?
Từ Ngang nhìn Dịch Giản, trong lòng cũng vô cùng nghi hoặc, Chung tiểu thư đi tìm Hà tiểu thư làm cái gì? Hai người phụ nữ này bởi vì Thiếu Tướng mà vẫn luôn không hợp nhau, lá gan của cô ấy cũng lớn thật, không sợ Đại phu nhân nhân cơ hội giam giữ cô ấy lại sao.
“Thiếu Tướng có muốn về nhà một chút không?”
Dịch Giản không quay đầu lại, giống như không nghe thấy lời của Từ Ngang, đứng dưới góc độ của Từ Ngang nhìn qua, chỉ có thể nhìn thấy dung mạo kinh tâm động phách của Dịch Giản đang bị bao phủ ở dưới bóng râm.
“Sau khi xử lý xong chuyện của quân đội, tôi sẽ chuẩn bị xe ngay lập tức.”
Dịch Giản lúc này mới quay đầu lại, gật đầu rồi lại lắc lắc đầu, mất nửa ngày mới nói được một câu: “Tôi cần mua một ít đồ.”
Từ Ngang đương nhiên không dám không nghe lời, đi chuẩn bị xe, cùng Dịch Giản đi tới phố mua sắm.
Dọc đường đi Dịch Giản không nói gì, Từ Ngang tự nhiên cũng không dám nói lời nào.
Dịch Giản đã xác định đồ mình muốn mua, nên vừa đến nơi đó đã ôm hai chiếc hộp rồi rời đi.
Bỏ vào trong xe, trở về nhà họ Dịch.
Trên đường về, phải mất nửa ngày Dịch Giản mới mở miệng nói chuyện: “Từ Ngang. . . . . . Cô ấy đi tìm Hà An Viện, có thể làm cái gì?”
Từ Ngang không hề ngốc, suy nghĩ một chút, nói: “Cùng Hà An Viện thỏa thuận cái gì đó, chẳng qua. . . . . . . . . chuyện Hà An Viện muốn làm nhất, chính là để cho Chung tiểu thư rời đi . . . . . . . . . Lẽ nào?”
Dịch Giản không có mở miệng, nhưng trên mặt lại hiện lên vẻ u buồn.
Rời đi sao?
Chung quy vẫn lựa chọn rời đi.
Mặc dù hắn không cho cô câu trả lời, không bắt ép cô phải cưới hắn, cũng không miễn cưỡng cô yêu hắn, cũng không làm những gì mà cô muốn, nhưng hắn yêu cô. . . . . . . . . Ngay cả biện pháp làm cho cô ấy sợ để ở bên cạnh hắn, hắn cũng không làm, cho dù vậy vẫn không thể làm cho cô ấy ở lại sao?
Dịch Giản ngồi ở chỗ đó, trên dung mạo xinh đẹp hiện lên một tầng cay đắng.