Anh ghét bất luận kẻ nào đùa giỡn với anh, mà Hà An Viện, việc làm ngu ngốc ngày đó, hiển nhiên là chạm đến ranh giới cuối cùng của anh.
Cho nên, anh cùng Hà An Viện có thể hòa bình như vậy, cũng chỉ là ở trước mặt mọi người, trên bữa tiệc, ngồi chung một chỗ…cũng không còn nữa!
Hà An Viện bưng ly rượu, đợi thật lâu, cũng không thấy Dịch Giản nghiêng đầu, hay liếc mắt nhìn.
Thậm chí, cả người anh, một chút phản ứng cũng không có cho cô.
Những ngày qua, cô mỗi ngày đều nghĩ đến Dịch Giản, suy nghĩ quan hệ giữa bọn họ, làm sao có thể trở lại như trước, cô không dám đi gặp anh, thậm chí cũng không dám đi nhận lỗi, nhưng lúc này... ... Thấy Dịch Giản như vậy, cô ngược lại cảm thấy... . . . Cả người hoàn toàn tuyệt vọng... . . . Còn sót lại một chút ảo tưởng, cũng toàn bộ bị đánh vỡ.
Đáy mắt Hà An Viện dần dần hiện lên một tầng hơi nước, trái tim khổ sở, cô hiện tại rất hối hận ban đầu làm như vậy.
Mất nhiều hơn được, không gì hơn cái này.
Vốn tưởng rằng, có thể bắt Chung Tình, hại Chung Tình, nhưng là bây giờ, hại người không được, ngược lại hại mình.
Đại phu nhân nhìn thấy, mỉm cười nói: “Thiếu tướng, rượu này là ta tự mình cất giữ, chẳng lẽ không hợp khẩu vị sao?”
Dịch Giản nhướng mày, nhàn nhạt ngẩng đầu lên, nhìn đại phu nhân, khóe mắt sáng lên, hơi nhìn qua Chung Tình, lúc này mới quay đầu, ngưng mắt nhìn rượu đỏ trong tay Hà An Viện một chút, rồi sau đó, mới vươn tay ra.
Vốn tưởng rằng, anh muốn uống rượu trong tay Hà An Viện, ai biết, Dịch Giản lại cầm ly rượu, tự rót cho mình một ly, uống một hơi cạn sạch.
Sắc mặt Hà An Viện hoàn toàn tái nhợt, đáy lòng của cô, một trận uất ức, mang theo trống rỗng khổ sở, cô đã thấy rõ ràng, khoảng cách cô với anh, đã kéo đến xa nhất.
Nếu nói, gang tấc nếu như chân trời, chính là như thế.
Không khí trên bàn ăn lập tức trở nên ngưng lại.
Đại phu nhân cười, nhưng không biết mở miệng nói chuyện như thế nào.
Chung Tình không liên quan, huống chi, Chung Tình tránh né Dịch Giản cũng không kịp, chớ nói chi là tiến lên nói chuyện.
Con ngươi đen nhánh cuar Dịch Giản vẫn lạnh nhạt như cũ, thong dong, mang theo vẻ đẹp lay động lòng ngươi, như không có chuyện gì xảy ra.
Nước mắt của Hà An Viện từ trong đôi mắt đẹp đẽ rơi xuống.