Chẳng qua là, lần ném này, cũng không phải là cô thành người của Thiếu tướng, mà trở thành người của tiểu thiếu gia... . . . .
Nếu như cô mở miệng nói ra, cô chưa cùng tiểu thiếu gia phát sinh chuyện gì, như vậy cô không còn trong sạch phải giải thích sao?
Ở thời đại này, trinh tiết đối với một người phụ nữ mà nói vô cùng quan trọng.
Nếu như thất thân trước hôn nhân, nhất là một gia tộc lớn như nhà họ Dịch, nhất định sẽ thả lồng heo!
Cô không thể chết được!
Cô không muốn chết!
Cho nên, Thiếu tướng nhất định không muốn thừa nhận chuyện này, nên đẩy khó khăn cho cô!
Hơn nữa, mấy ngày trước cô mới đến kỳ kinh nguyệt, chuyện lần trước cô cùng Thiếu tướng, nhất định cô không mang bầu được.
Con... . . . . . Làm sao cô có thể có con?
Đại phu nhân cũng nói, nếu như cô không mang thai, như vậy, đại phu nhân sẽ chôn cô cùng tiểu thiếu gia!
Chạy trốn?
Người chết là con trai của bà ta, đương nhiên đứa cháu trong bụng cô là toàn bộ hy vọng của bà, nên sẽ cho giám sát cô gắt gao, bởi vậy chạy là chuyện không thể nào!
Hơn nữa, nêys không chạy thoát được, có khi lại mất tánh mạng, chuyện nguy hiểm như vậy, cô nhất định sẽ không làm!
Như vậy, chỉ có thể có một đứa con... ...
Trong đầu Chung Tình, toàn bộ bao quanh một vấn đề, đó chính là như thế nào mới có thể tìm một đứa con?
Sẽ là người nào đây?
Chung Tình loại từng người trong nhà họ Dịch, cuối cùng, vẫn ngừng lại trên người Dịch Giản.
Quả nhiên, lần này anh ta đã chặn mọi đường lui của cô rồi!
Mà vào giờ phút này, Dịch Giản cũng đã hoàn toàn nhắm hai mắt lại, không thể nhìn thấy mình khiến cho Chung Tình có bao nhiêu khó khăn.
“Đúng rồi, cô tên là gì?” Đại phu nhân vốn muốn cho tất cả mọi người giải tán đi, nhưng nghĩ đến mình không biết Chung Tình tên gì, liền thuận miệng hỏi.
“Tôi là Chung Tình.” Chung Tình hơi rũ mắt, nói.