Hoá ra làm kẻ trộm, lại có cảm thụ là như vậy. . . Cả đời này, cô chỉ làm một lần duy nhất vào lúc này, tuyệt kỹ sẽ không làm lần hai.
Nếu năng lực thừa nhận tâm lý yếu một chút, có lẽ cô đã bị hù chết rồi!
Chung Tình cúi người, nhẹ chân nhẹ tay nhặt áo choàng lên, sau đó cầm lấy, nhẹ nhàng phủ lên người Dịch Giản.
Vừa tựa vào gần, Chung Tình liền cảm nhận được khí tức của Dịch Giản nhiều hơn, đáy lòng cô căng thẳng, cô cho rằng mình sắp không thở được rồi.
Nhưng mà, cắn chặt răng, Chung Tình lại không vội tránh đi, mà lại vươn tay ra, nhẹ nhàng nhéo nhéo bả vai Dịch Giản.
Sức lực của cô được ươc chừng rất tốt.
Khoảng thời gian trước, cô cũng thường chăm sóc cha mình.
Đương nhiên cô muốn đánh thức Dịch Giản, không tỉnh dậy, vậy việc kia làm sao mà thành được?
Dịch Giản rất nhạy cảm, thật ra từ lúc cô cầm áo choàng tới còn chưa vào tới đình nghỉ mát, anh đã tỉnh lại.
Chỉ là anh không mở mắt, muốn nhìn xem rốt cuộc là cô đang định làm gì.
Chờ đến khi cô phủ áo choàng lên người mình, bàn tay nhỏ phối hợp đó xoa bóp trên bả vai mình, toàn thân anh cũng trở nên căng thẳng.
Thế nhưng lại vẫn không chịu mở mắt.
Vẫn như cũ, giả bộ ngủ.
Chung Tình xoa bóp cho Dịch Giản một lúc, lại phát hiện anh chẳng những không có vẻ muốn tỉnh lại, mà ngược lại càng lúc càng ngủ ngon hơn, đáy lòng cô cũng khó chịu bắt đầu thấy sốt ruột rồi.
Thời gian không nhiều lắm, cô tất phải suy nghĩ biện pháp nhanh chóng vào việc chính.
Mặt Chung Tình, không nhin được mà đỏ lên, vội vàng thu hồi tinh thần, sau đó nhìn chằm chằm gương mặt nho nhã của Dịch Giản, nhìn mãi một lúc lâu.
Thật sự là gương mặt không chê vào đâu được ah!
Môi hồng răng trắng, da thịt mềm mại, ánh mắt nhắm chặt, lông mi thật dài che đi hốc mắt, nhìn vào, thật rất mềm mại.
Khuôn mặt này. . . Nhìn thoáng qua vậy thôi, mà rõ ràng, đây chính là gương mặt của một người con gái mới đúng. . . . . . . . . .
Từ nhỏ đến lớn, cô luôn cảm thấy mình xinh đẹp kinh người, giờ nhìn lại, lại phát hiện, thật ra không phải vậy.
Hoá ra, trên đời này, vẫn còn có người đẹp xuất sắc như vậy!
Khuôn mặt Chung Tình đỏ ửng, nhịn không được mà lan truyền, khuếch tán, lan tới tận cổ của cô, khiến nó cũng trở nên đỏ bừng.
Cô, vậy mà lại ở đây dụ dỗ một người đàn ông như vậy.
Một người như vậy. . . . . . Chỉ cần gặp anh, sẽ cảm thấy, những người đàn ông khác trong khắp thiên hạ, đều là kẻ tẻ nhạt vô vị.
Anh là cực phẩm.
Nghe nói, trí thức của anh rất phong phú, còn du học ở nước ngoài ba năm nữa chứ.