Tình Nhân Bí Mật Của Thiếu Tướng: Bảo Bối, Đừng Chạy

Chương 7: Chương 7: Dám Cắn Tôi Sao? (7)




“Cô ta vốn là con thứ ở nhà họ Chung, còn nhỏ đã mất mẹ, đáng ra trong một gia đình lớn như thế, chắc chắn cô ta sẽ không thể tồn tại được, hơn nữa cũng sẽ không nhận được bất cứ sự quan tâm nào, nhưng không ai ngờ, khi cô ta gần tám tuổi lại trở thành hòn ngọc quý trên tay Chung lão gia, ngay cả con gái ruột của mình là đại tiểu thư của nhà họ Chung còn không được yêu thương bằng, hơn nữa cả nhà họ Chung cũng không có ai dám đắc tội với cô ta, vợ lẽ của nhà họ Chung thấy cô ta cũng phải nhường ba phần lễ, cô ta có năm người chị, trừ đại tiểu thư ra, những người khác cũng bị cô ta đuổi khỏi nhà họ Chung rồi, tất cả đều gả cho người ta, hơn nữa nhà họ Chung cũng không có con trai, tất cả chỉ còn lại cô ta và đại tiểu thư, lúc ấy tất cả mọi người trong nhà họ Chung đều đã cho rằng người nối nghiệp sẽ là vị lục tiểu thư Chung Tình này.”

“Thật sự nguy hiểm như vậy à?Mới tám tuổi mà cô ta đã đẩy ngã chị của mình rồi sao?Nếu thật sự là như vậy, lần này có thể để thiếu tướng tự mình gọi tên để cô ta tham gia tiệc gia đình thì cũng không phải là chuyện gì lạ.Nhất định cô ta đã sử dụng cách nào đó mà người khác không thể nhận ra!”

Hà An Viện cau mày, trong nháy mắt, có chút cảm giác bất an và phiền chán dâng lên từ đáy lòng: “Có điều ở nhà họ Dịch, tham gia tiệc gia đình chính là cách để đám nữ hầu đi lên, mẹ của thiếu tướng cũng là nha hoàn đấy, không phải sau khi tham gia tiệc gia đình một thời gian được lão gia chú ý mới lấy làm vợ lẽ sao?”

“Tiểu thư, thế cô nói phải là sao bây giờ? Nhỡ như cô ta được thiếu tướng để ý, lấy vào cửa, tiểu thư, cô...” Trong phút chốc Tiểu Vân cũng trở nên nóng nảy.

“Cô ta đừng mơ tới điều đó!” Giọng điệu của Hà An Viện cũng trở nên âm độc hơn, trách Tiểu Vân một chút, sau đó lại cười vô cùng thuần khiết: “Có lẽ thiếu tướng chỉ yêu thích một thời gian thôi, chúng ta cần gì phải ngạc nhiên, không cần nói tới việc cô ta đã từng là lục tiểu thư của nhà họ Chung, chẳng qua giờ cũng chỉ là một nữ hầu ở nhà họ Dịch mà thôi, có thể chèn ép được chúng ta sao?”

“Tiểu thư, cô không biết đó thôi, lúc trước cô ta đã gặp tiểu thiếu gia rồi, thiếu chút nữa đã bị tiểu thiếu gia ức hiếp đấy, kết quả, hết lần này tới lần khác lại không sao, lần nào cũng thoát được.” Tiểu Vân gấp đến mức giơ chân: “Cô gái này không giống với mấy loại phụ nữ bị tiểu thiếu gia ức hiếp dạo trước đâu.”

Hà An Viện thấy người hầu của mình gấp đến dáng vẻ này, không nhịn được mà cười rộ lên, lòng cũng rất tự tin: “Nhìn em gấp đến độ nào rồi, không phải chỉ trốn thoát khỏi tay thuộc hạ của tiểu thiếu gia thôi sao? Có gì đáng sợ cơ chứ…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.