“Ưm... . . .”
Lời cô chưa nói xong, đôi môi đã bị anh chặn lấy.
Nụ hôn của anh, mang theo sức lôi cuốn kì lạ, hôn ncoo đến toàn thân bay bổng.
Thừa dịp tinh thần của cô còn ở trên trời, mới đi hết vào cô.
Chờ tới khi cô phục hồi tinh thần lại, hết thảy đều đã muộn.
Chung Tình bị Dịch Giản làm cho thần hồn điên đảo, cảm thấy mình không còn là mình nữa rồi.
Cô ấp úng cất giọng cầu xin tha thứ: “Thiếu tướng... Tôi. . . . Muốn chết. . .”
Dịch Giản nghe cô nói như vậy, cơ thể thoáng dừng lại.
Sẽ chết sao?
Hẳn không đâu. . . Có ta ở đây, sao em có thể chết được?
Ánh mắt anh như đang che giấu điều gì, nhìn dưới thân cô một mảnh hỗn độn, lại cảm thấy toàn thân hưng phấn không cách nào khống chế, động tác càng ngày càng điên cuồng hơn.
Anh cứ như vậy tới tới lui lui một trận, tới lúc cuối cùng mới hung hăng mạnh mẽ bắn vào cô, kết thúc.
Cô thở hổn hển, đáy lòng lại hơi ổn định lại.
Ngầm cầu nguyện, hi vọng, sẽ có một đứa bé.
Cô bây giờ đã hết hơi hết sức, toàn thân cực kỳ khó chịu, nằm ở trên giường mềm, thần chí không rõ.
Dịch Giản không rời đi, tựa như còn chưa đủ, nghỉ ngơi một lúc, lại thức tỉnh, quấn lấy cô, tiếp tục lăn qua lăn lại một phen.
Chung Tình sợ anh còn muốn thêm lần thứ ba, nếu anh thật làm thêm lần nữa, chắc chắn cô sẽ không chịu nổi, đi không được mất thôi.
May mà sau hai lần, Dịch Giản đã chịu buông cô ra.
Đứng dậy, tùy ý khoác quần áo lên, trong nháy mắt, sắc mặt của anh trở nên lạnh giá dị thường.
Thiếu tướng nghiêm túc, không nói một lời, thần thái lạnh băng, đã trở lại trong nháy mắt.
Giống như tình cảnh hô mưa gọi gió mới vừa rồi, chỉ là một hồi ảo giác.
Chung Tình nằm ở nơi đó, vẫn thở hổn hển, vẫn đắm chìm trong rung động sau cơn hoan lạc.
Chung Tình nghiêng đầu, nhìn thấy Dịch Giản miễn cưỡng ngồi ở chỗ kia, đáy mắt anh hờ hững, cô ngẩn ra, bỗng chốc tỉnh táo lại.
Chẳng qua là một hồi hoan ái không tình yêu, lúc này đã kết thúc, hai bên nên dứt ra.
Chung Tình ngồi dậy, chậm rãi nhặt quần áo của mình, chịu đựng đau đớn trên cơ thể, nhanh chóng mặc vào.
Cô cảm thấy đáy lòng buồn bã, lại có phần mất mát, sự mất mát kia từ đâu mà có cô cũng không biết.
Cô đã ngụy trang cho chính mình, cúi mình theo ý người, tới lúc cô mặc quần áo xong, khuôn mặt vốn trang điểm đẹp đẽ lúc đầu, lúc này sớm đã mất sạch, sắc môi hồng hồng, ánh mắt mở thật to, bộ dáng thanh thuần.
“Thiếu tướng... . . . Chung Tình xin cáo lui.”
Lúc này Dịch Giản mới quay đầu, nhìn cô một cái, đáy mắt không có quá nhiều cảm xúc.