Tình Nhân Bí Mật Của Thiếu Tướng: Bảo Bối, Đừng Chạy

Chương 119: Chương 119: Đạt Thành Thoả Thuận (17)




Anh muốn em.

Anh dùng môi ngữ, nói với cô ấy.

Anh nghĩ, chỉ có lúc lên giường, anh mới có thể triền miên làm một với cô ấy, lúc dây dưa với nhau, anh mới dám dùng con người chân thật nhất của mình, xuất hiện trước mặt cô.

Anh chỉ có thể dùng việc làm tình, trút hết áp lực cùng đau đớn trong đáy lòng mình.

Cô ấy là một cô gái thông minh.

Cực kỳ thông minh.

Thật ra, cô ấy lại lợi dụng, lợi dụng tất cả những gì có sẵn, cho nên mới nói so với anh cô ấy còn thông minh hơn.

Cô ấy không có tình cảm, có lẽ là cô ấy kiềm chế tình cảm của bản thân, cực kỳ ích kỷ, chỉ cần mình có thể sống sót được, cô ấy sẽ không từ bỏ bất cứ cơ hội nào.

Có trời mới biết, mỗi một lần anh nhìn thấy cô, anh phair làm sao mới có thể đè tình cảm của mình xuống, không cho mình lộ ra chút dáng vẻ khát vọng nào của mình với cô.

Anh biết, nếu cô ấy biết suy nghĩ trong lòng anh, nếu cô ấy biết anh thật sự muốn cô ấy, chứ không phải chi thể xác của cô, cô ấy sẽ càng lợi dụng anh nhiều hơn.

Thật ra, không phải anh sợ cô ấy lợi dụng, mà là sợ cô ấy sẽ không từ thủ đoạn nào mà tốt với anh, mà hai mắt anh quả thật sẽ bị điều đó làm cho mù đi, vĩnh viễn bị cô ấy khống chế chặt chẽ.

Anh cảm giác được, nếu không phải anh nghĩ biện pháp liều chết khiến cô ấy quấn quýt ở bên cạnh anh, nhất định cô ấy sẽ trốn anh thật xa, trốn thật xa.

Mặc dù ở trước mặt mình, cô luôn thuận theo nghe lời, mỉm cười dịu dàng, nhưng mà anh lại biết, lòng của cô, chưa bao giờ chân chính mở ra với anh dù chỉ một lần.

Giữa anh và cô ấy, cách nhau một bức tường thành.

Cô ấy không cho người nào vượt qua đi vào, mà chính cô cũng không chịu nhảy ra.

Nghĩ tới đây, ánh mắt Dịch Giản mang theo sầu não hạ xuống.

Môi anh, không tự chủ được mà mấp máy.

Từ Ngang nhìn Dịch Giản như vậy, không biết nên an ủi thế nào, chỉ có thể nhẹ giọng nói một câu: “Thiếu tướng, chỉ cần người đối tốt với cô ấy, một ngày nào đó, cô ấy sẽ hiểu được.”

Thật không?

Một ngày nào đó, cô ấy hiểu được sao?

Đúng vậy. . . . . Hiện tại, anh cũng chỉ có thể chờ ngày đó xuất hiện.

Không có cách nào khác.

Thật ra, anh cũng không biết, làm sao thay đổi mọi thứ giữa bọn họ.

Dù sao. . . Xuất ngoại ba năm, xuất chinh ba năm, anh chưa bao giờ quen một cô gái nào, cũng chưa từng nói chuyện yêu đương, càng không rung động trước cô gái nào cả.

Đối với tình cảm, chính anh cũng thấy rất xa lạ.

Nhưng mà anh lại biết, việc những chàng trai khác có thể làm vì người phụ nữ của mình, anh cũng có thể, có thể làm từng việc vì cô ấy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.