Tình Nhân Bí Mật Của Thiếu Tướng: Bảo Bối, Đừng Chạy

Chương 111: Chương 111: Đạt Thành Thoả Thuận (8)




Hai người đứng nơi đó, vè nên một hình ảnh thật đẹp đẽ.

Âu phục phương tây mặc trên người chàng trai.

Cô gái bên cạnh lại mặc bộ sườn xám cách tân, sơ kiểu tóc xinh đẹp.

Không biết vì sao, hình ảnh như vậy, lại khiến người ta cảm thấy hài hòa tới rung động lòng người, tươi đẹp rung động lòng người!

Trong khung cảnh trời xanh nước biếc, lại càng như một bức tranh sơn thủy.

Đêm đã khuya.

Gió cũng thoáng lạnh.

Dịch Giản hổi tỉnh lại trước, nhìn Chung Tình trước mặt mình đang bị gió đông lạnh phát run, anh đi đến ven đình, đóng cửa sổ lại, chặn gió đêm.

Chung Tình mù mờ đứng đó, tựa như một pho tượng.

Dịch Giản đến bên cạnh cô, vươn tay, dịu dàng vuốt ve mái tóc cô, gọi cô bình tĩnh lại.

Chính Chung Tình cũng không biết rốt cuộc mình đã ngẩn ngơ bao lâu.

Chỉ cảm thấy trái tim đã chịu đựng vượt quá khả năng của mình.

Dịch Giản nhìn cô chăm chú: “Đêm đã khuya.”

Nét mặt Chung Tình căng thẳng, còn cho rằng lúc này anh đang định làm gì, ai ngờ, anh dẫn đầu, đi ra ngoài cửa đình nghỉ mát.

Chung Tình vội vàng đuổi theo.

Hành lang dài này, vẫn dai như mọi ngày, lúc Chung Tình tới, chỉ đi trong chốc lát là xong, nhưng mà tốc độ Dịch Giản rất chậm, cộng thêm Chung Tình không dám vượt qua Dịch Giản, chỉ có thể chậm rãi đi anh.

Thật vất vả mới tới cuối hàng lang, lúc này Dịch Giản mới chỉ chỉ tới con đường xa xa đằng kia: “Đi về đi.”

Phản ứng đầu tiên của Chung Tình chính là sửng sốt.

Đêm nay... . . Anh không ... thật sao?

Vậy phải tới khi nào?

Chẳng lẽ, anh còn muốn kéo dài thêm mấy ngày nữa?Đọc nhanh nhất truy cập : thích đọc t ruyện .com

Dịch Giản như nghĩ tới điều gì, đi đến bên cạnh cô, cúi đầu khẽ nói bên tai cô: “Tối mai, em sẽ biết. . . . Tôi có muốn ăn hay không.”

Anh nói từ tốn.

Quả thực là phun ra từng chữ từng chữ một.

Giống hệt tính tình của anh, lười biếng, nhàn tản, lại như ung dung lạnh nhạt.

Chung Tình thiếu chút nữa đã đứng không vững, khuôn mặt của cô hơi hơi đỏ lên, ánh mắt gượng gạo gần như trừng Dịch Giản, xoay người, rời đi, không từng quay đầu lại.

Dịch Giản đứng đấy, đứng yên trong chốc lát, nhìn bóng lưng cô, ánh mắt thoáng say mê. . . . .

Giống như đã thành thói quen, lúc nào cũng như vậy, nhìn theo bóng dáng cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.