Tình Nhân Bí Mật Của Thiếu Tướng: Bảo Bối, Đừng Chạy

Chương 460: Chương 460: Đêm động phòng hoa chúc 【21】




Chương 478: Đêm động phòng hoa chúc 【21】

Chung Tình lập tức hét lên một tiếng, sau đó lui về phía sau hai bước, “Hà tiểu thư, cô có ý gì vậy? Tôi có ý tốt mời rượu, sao cô nỡ đối xử với tôi như vậy?”

Cuộc sống giống như một võ đài, mỗi lúc mỗi giây đều là hiện trường trực tiếp, giống như Chung Tình, từ nhỏ đến lớn, không biết vì sinh tồn mà đấu bao nhiêu, tùy thời tùy khắc cũng có thể chuyển mình vào diễn, tình cảm cùng vẻ mặt, cũng vô cùng chân thật.

Tựa như cùng lúc này, cô điềm đạm đáng yêu, còn mang theo chút vẻ ngây thơ, giống như căn bản không hiểu rõ vì sao Hà An Viện lại làm vậy với mình.

Rất nhiều người đã nhìn về phía này, mọi người không nhịn được bắt đầu xì xào bàn tán.

“Cô gái này là ai? Tại sao lại hắt rượu vào thiếu tướng phu nhân?”

“Cô cũng không biết à? Lúc trước khi chúng tôi tụ tập đã từng gặp cô gái đó rồi, cô ta khá đỏng đảnh đấy.”

“Đỏng đảnh? Chính là Hà An Viện sao? Là cháu gái ruột của đại phu nhân nhà họ Dịch đó sao?”

“Đúng vậy đấy... . . . Chẳng phải còn thề son thề sắt với chúng tôi là sẽ lấy thiếu tướng sao? Hiện tại có thể thấy vợ thiếu tướng là người khác nên lòng không cam, mới có chuyện như thế!”

“Khó trách thiếu tướng không thích cô ta, ở trong hôn lễ người ta, một chút mặt mũi cũng không cho người ta, nếu như đổi lại là tôi, tôi cũng sẽ tức chết!”

“Đúng vậy... . . . Cô dâu này trông có vẻ vô tội, chắc chắn là Hà An Viện này ức hiếp cô ấy rồi!”

... ... ... ...

Tiếng nghị luận xung quanh rất lớn, nhất là mấy nữ quyến, bản thân mỗi ngày ở nhà không có việc gì, sở trường lớn nhất chính là bát quái.

Huống chi, trước đây Hà An Viện cũng rất cao ngạo, rất nhiều người đã sớm khó chịu, hiện tại có thể như vậy quang minh chính đại bỏ đá xuống giếng, có ai trong số bọn họ chịu bỏ qua lần này?

Hà An Viện người khác mắng mình, nhìn Chung Tình, thầm cắn răng răng, chỉ vào Chung Tình, tức giận nói nói: “Chung Tình, cô muốn gì? Cô cố ý có phải không? Tôi với cô không thù không oán, cô cần gì phải hại tôi!”

Cô ta nhìn chung quanh, sau đó dậm chân, lớn tiếng hô: “Không phải là tôi, căn bản không phải tôi, rõ ràng là cô ta đẩy tôi, rượu mới vẩy ra ngoài!”

Trong đôi mắt của Chung Tình đã đong đầy nước, cô uất ức đứng ở nơi đó, nói khẽ: “Hà tiểu thư, cô đang nói cái gì vậy? Tôi đẩy cô khi nào chứ....”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.