Tình Nhân Bí Mật Của Thiếu Tướng: Bảo Bối, Đừng Chạy

Chương 442: Chương 442: Đêm động phòng hoa chúc 【3】




Chương 460 : Đêm động phòng hoa chúc 【3】

Cô chính mình cũng không biết, vào giờ phút này, cô là cở nào lệ thuộc vào của anh.

Cô chính mình cũng không biết... . . . Vào giờ phút này, đáy lòng của cô, là cở nào cảm kích anh.

Hồi lâu, Dịch Giản mới không nỡ buông ra cô.

Nhìn cô bị anh hôn mặt mũi hồng hào, đáy lòng của anh run lên, cũng khắc chế không được cúi đầu, lại một lần hôn sâu một sầu triền miên.

Chung Tình hô hấp cũng đi theo rối loạn lên, cánh môi đỏ thắm, bởi vì hôn tiếp, mang theo nét sáng bóng, vô cùng mê người, môi của cô, khẽ trương khẽ hợp, hơi hô hấp.

Giống như là hấp dẫn.

Dịch Giản thân thể, trong khoảnh khắc đó, cũng đi theo nóng lên.

Anh im hơi lặng tiếng ôm cô thật chặc, nhẹ giọng hỏi: “Thích không?”

Chung Tình nghe thanh âm của mình, thình thịch nhảy, rất là lợi hại, chẳng qua là cảm thấy thanh âm của Dịch Giản, rất là ngọt ngào, “Hả? Thích gì?”

Dịch Giản đưa tay dời đến trên mặt của cô, liếm cô da thịt tế nộn nhẵn mịn, không nói gì, Chung Tình lại hậu tri hậu giác hiểu lời của Dịch Giản là có ý gì, lập tức gật đầu một cái, “Thích... . . . Rất thích... . . .”

Dịch Giản lúc này mới liếc nhìn ánh mắt của cô, đáy mắt cũng hiện lên một chút tiếu ý: “Vợ thích như thế, thân làm chồng như anh thật rất vui vẻ... . . .”

Anh câu này bật thốt lên “chồng”, Chung Tình một trận sợ hết hồn hết vía, trên mặt đỏ lên, cúi đầu, suy nghĩ một chút, lại là muốn đổi lời nói rồi.

Qua ngày mai đám cưới, cô lại là phải kêu anh “chồng” rồi.

Dịch Giản đáy mắt thoáng hiện nhất mạt ranh mãnh, nhìn cô bộ dáng như vậy, không nhịn được cúi đầu, lại một lần nữa hôn lên cô.

Chẳng qua là, lần này, anh hôn, cũng mang một ít chuyện... Muốn nhiều hơn.

Chung Tình hai tay chậm rãi quấn chặt lấy cổ của anh, tiếp nhận nụ hôn của anh, đầu óc của cô sững sờ nghĩ đến chuyện dì tư nói với mình, nam nhân phương diện này, nhất định phải ăn no, nếu như đói bụng, khó tránh khỏi sẽ ăn trộm.

Chung Tình cũng học bộ dáng của anh, đưa ra đầu lưỡi, thử ngoắc ngoắc đầu lưỡiacủa anh, Dịch Giản toàn thân run lên, dán môi của cô, kêu nồng nặc sắc thái nói: “Tiểu yêu tinh này... . . .”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.