Tình Nhân Bí Mật Của Thiếu Tướng: Bảo Bối, Đừng Chạy

Chương 206: Chương 206: Đi Dạo Phố Cùng Thiếu Tướng (10)




Dịch Giản không hé răng, vẻ nồng nhiệt trong ánh mắt lại đậm hơn, nhìn xuống mái tóc cô.

Chung Tình vội vội vàng vàng lau, chính là bộ đồ anh mặc có màu trắng, nên dễ bị dính bẩn, Chung Tình chỉ có thể cầm khăn tay lụa của mình, lau lau, không ngừng xoa chìu, nhưng càng xoa cô lại càng thấy không khí thoáng chốc trở nên quỷ dị.

Mà chỗ dưới tay cô, vốn mềm mềm, giờ cũng trở nên cứng rắn.

Cô chỉ biết hoảng hốt rối loạn, tạm thời không phát giác đã xảy ra chuyện gì, vừa ngẩng đầu lên nhìn thiếu tướng, lại phát hiện ánh mắt thiếu tướng nhìn cô, cứ như muốn nuốt cô vào bụng vậy.

Tay Chung Tình run lên, liền nghe được một tiếng kêu rên của Dịch Giản, lúc này, cô mới phát hiện vậy mà tay mình lại có thể đặt lên chỗ ấy của anh.

Trong nháy mắt khuôn mặt cô đỏ ửng lên.

Trong miệng nhỏ, cũng không nhịn được bật thốt lên, muốn thu tay về.

Ai biết, một giây sau tay cô lại bị anh đè chặt lại, để sát vào chỗ đó của anh.

Khuôn mặt Chung Tình càng lúc càng đỏ, cả người cũng sốt ruột theo, cô lại không thể nói ra là vì sao, cô chỉ thấy có phần rụt rè, cúi đầu, muốn rút ngón tay ra lại không được, đành cứ để ngượng ngùng như vậy.

Dịch Giản thấy dáng vẻ này của cô, chỉ cảm thấy cô thật đáng yêu.

Vốn đang đè tay cô lại, giờ anh lại nâng nó lên, đưa tới môi mình, nhẹ nhàng hôn lên.

Chung Tình ngẩng đầu, nhìn về phía Dịch Giản, vừa lúc đối diện với ánh mắt anh, cô chỉ cảm thấy ánh mắt chàng trai cực kỳ nóng bỏng, so với tính cách lạnh nhạt thường ngày của anh là hoàn toàn khác biệt.

Mơ hồ cô như cảm giác được sắp có chuyện gì đó xảy ra, quả nhiên, một giây sau, cô đã bị anh vươn tay ô vào lòng, đôi môi cũng hoàn toàn bị anh giữ lấy.

Nụ hôn của anh, cũng như bao lần dành cho cô, rất chuyên tâm, rất tỉ mỉ.

Chung Tình chỉ cảm thấy trước mắt hoảng hốt, nức nở một chốc đã bị anh chinh phục hoàn toàn.

Cô cho rằng anh còn muốn làm gì nữa, mà Dịch Giản cũng muốn làm tiếp vài chuyện.

Tay anh duỗi tới trước ngực cô, nhưng dường như anh vừa nghĩ tới điều gì, cưỡng chế mình ngừng lại.

Một lát nữa, anh phải gặp mặt vài người, bộ dáng này, quần áo bị bẩn rồi, sao còn gặp người khác được?

Dưới lầu có khu phố buôn bán, bên cạnh cũng có một cửa hàng bán quần áo.

Mà bộ dáng này của anh, tự nhiên là không đi được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.