Khuôn mặt Chung Tình lập tức đỏ rực cả lên, quay đầu, liền nhìn thấy nơi xa có treo một loạt quần. . . lót nam.
Cô quen nội liễm, mua quần áo cho đàn ông, cũng không cảm thấy có gì, nhưng giờ lại bảo mua . . . quần lót, lại còn phải chọn lựa trước mặt nhiều người như thế, cô thật không làm được.
Ông chủ gấp xếp quần áo cho cô xong, đóng gói tốt, đưa cho Chung Tình, “Hẹn gặp lại quý khách lần sau.”
Chung Tình gật gật đầu, nhưng không nhận đồ.
Ông chủ quả thật quá giàu lòng hiếu kỳ, “Xin hỏi, cô còn cần thứ gì?”
Chung Tình mở miệng, lại không thể nói ra mình muốn mua gì, cô không nói ra lời câu nói kia, có thế nào cũng không thể nói tôi muốn mua đồ lót, chỉ có thể cười xấu hổ.
Ông chủ nhìn cô cảm thấy rất kỳ quái, nhưng mà khách hàng là thượng đế, lại nhìn trang phục Chung Tình mặc cũng là đồ có giá trị xa xỉ, đương nhiên không dám làm mất lòng, chỉ có thể khách khách khí khí nói: “Cô gái, cô cần gì cứ nói.”
“Tôi muốn cái kia... ...” Chung Tình vừa nhắm mắt, vừa nói ra bốn chữ này.
“Cái nào?”
“Chính là... ...” Chung Tình sợ tới mức không dám liếc mắt nhìn mấy cái đồ lót kia, kìm nén hồi lâu, cũng không nói ra nổi, khuôn mặt nhỏ nhắn lại đỏ bừng, sau cùng đành nhắm mắt, vươn tay, cứ như giật đồ từ tay ông chủ, ôm quần áo vào ngực, xoay người chạy ra ngoài.
Tốc độ nhảy lên của tim cô càng lúc càng nhanh, dọc đường đi cũng không dám nhìn ai, vội vội vàng vàng lên lầu, đẩy cửa ra, mới thở hổn hển một hơi.
Dịch Giản vốn đang nâng tách cà phê, từ từ uống, cửa chợt bị đẩy ra, liền nhìn thấy một bóng người vọt nhanh vào.
Anh nghiêng đầu, liền nhìn thấy Chung Tình đứng dựa lưng vào cánh cửa, thở phì phò.
Anh còn chưa kịp mở miệng, Chung Tình đã hồi thần, ôm quần áo, đi tới trước mặt anh, không nói câu nào, đặt quần áo vào một chỗ.
Cô không nhìn anh, không biết vì sao, từ khi nhìn những chiếc quần lót nam kia, trong đầu cô, lại luôn hiện lên hình ảnh Dịch Giản chỉ mặc quần lót.
Sao cô lại có thể nghĩ tới những hình ảnh này?
Nếu bị người khác biết được, còn không mắng cô là người không biết liêm sỉ mới lạ!
Ngay lúc cô nghĩ ngợi lung tung, Dịch Giản đứng lên, có chút lười nhác, nhìn lướt qua Chung Tình, thản nhiên nói: “Tới đây.”
Chung Tình hít sâu một hơi, đi tới chỗ Dịch Giản, lại nghe Dịch Giản nói tiếp: “Cởi quần áo.”