Động tác của hắn đúng là càng ngày càng thuần thục và điêu luyện, càng ngày càng khiêu khích cô, rõ ràng mỗi lần như vậy chính cô là người bị động, thế nhưng lúc sau, hắn lại có biện pháp biến cô có ham muốn. . . . . . Không vừa lòng thỉnh cầu cái kia.
Ý đồ của Dịch Giản rất rõ ràng.
Chung Tình đương nhiên không đồng ý, cô đã quen rụt rè từ hồi nhỏ, vì sinh tồn mà trở thành người của Dịch Giản, đã là cực hạn lớn nhất mà cô có thể chịu đựng, ở trong tiềm thức của cô, những chuyện này chỉ có thể làm ở trên giường, không thể làm ở đâu cũng được.
Vì thế, cô đưa tay ra bắt lấy tay Dịch Giản, ngăn cản hắn: “Không muốn. . . . . . . . . Không thể ở đây . . . . . . . . . . . .”
Lời của cô vô cùng khẩn thiết, như sợ Dịch Giản thật sự bắt đầu ở đây.
Dịch Giản nhìn thấy vẻ khiếp đảm của cô, chẳng qua cảm thấy người phụ nữ này, thực sự quá đáng yêu mà cũng rất đáng thương, khiến hắn càng ngày càng không cách nào kiềm chế được chính mình .
Lần đó, hắn dọa cô sợ nên vẫn còn canh cánh trong lòng, mấy ngày sau đó đều cảm thấy cuộc sống trải qua vô cùng vô vị.
Hắn nghĩ, hắn đúng là đã bị tẩu hỏa nhập ma rồi, càng ngày càng không có cách nào nhịn được cảm giác của mình với cô . . . . . . . . . . . . Thậm chí. . . . . . . . . . . . Vào lúc ấy, hắn thật sự đã cảm thấy sợ hãi, sợ cô. . . . . . . . . . . . Từ nay về sau, căm ghét hắn. . . . . . . . . . ..
Vốn dĩ, cô đối với hắn đã tồn tại một sự đề phòng và trốn tránh, hiện tại lại như vậy, không biết có làm cho cô càng muốn nỗ lực né tránh hắn hay không?
Thật ra, trong lòng của hắn so với ai khác đều hi vọng rằng có một ngày, cô sẽ tự nguyện chờ hắn, đối xử với hắn giống như cách cô đối xử với Trác Nhiên vậy. . . . . . . . . . . .
Dịch Giản ngược lại cầm lấy tay của cô, bắt được bên mép, nhẹ nhàng mổ hai lần, sau đó ôm cô rồi ngồi lên băng ghế, làm cho cô thuận theo ngồi ở trên hai chân mình, sau đó, nhẹ nhàng vén quần áo của cô lên. . . . . . . . . . . . Cô không ngăn cản được hắn, chỉ có thể để hắn tùy ý mạnh mẽ kịch liệt như vậy, hai người ở trong lúc đó bạo phát. . . . . . . . . . . .
Cũng không biết trôi qua bao lâu, hắn dằn vặt cô đến kiệt sức, giọng nói của cô có chút thay đổi, hắn mới bằng lòng thả cô ra.
Cô cuộn mình ở trên người hắn, thở hồng hộc, cảm giác thân thể khó chịu, nhơm nhớp . . . . . . . . . Hắn ở phía sau chống đỡ vành tai cô, khẽ hít thở, khiến cho cô buồn bực mất tập trung.
Nhìn thấy dáng vẻ của cô như vậy, hắn giống như bị nghiện mà muốn trêu đùa cô, Dịch Giản lại một lần nữa nhấn mạnh: “Đừng quên , chiếc. . . . . . quần lót!”