Chung Tình dựa vào kích cỡ của bản thân, chọn quần áo, sau đó tiến vào phòng mặc thử đồ.
Bộ sườn xám cô chọn, là màu tím đậm .
Người bình thường mặc quần áo màu tím sẫm sẽ có vẻ rất già, thế nhưng sau khi Chung Tình mặc vào, trái lại càng có mùi vị .
Mặt trên có đủ mọi màu sắc, nửa người trên là hoa mẫu đơn nở rộ bảy màu, vô cùng diễm lệ, nửa người dưới là đuôi chim công, hoa lệ vô cùng.
Sau khi cô mặc vào, đi ra, làm cho tất cả mọi người trong tiệm đều chấn động.
“Bộ quần áo này, rất nhiều người đã từng thử qua, nhưng do kích cỡ quần áo hơi nhỏ nên không mặc được, hơn nữa mặc vào cũng không có mùi vị như vậy.”
“Đúng là. . . . . . . . . Vị tiểu thư mặc bộ quần áo này, vốn đã đẹp thì nay lại càng đẹp hơn.”
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Những lời khen ngợi này đều xuất phát từ đáy lòng, không có một chút nào nịnh hót và lấy lòng.
Chung Tình mĩm cười, soi gương, nhìn chỗ nào cũng thấy rất vừa vặn .
“Tiểu thư, tôi có thể cho cô số đo của bộ quần áo này, lần sau nếu cô muốn mua quần áo, có thể đến đặt trước, dáng người của cô quá tốt, nhưng lại có rất ít bộ quần áo có kích thước nhỏ như vậy.”
Ông chủ cầm thước dây, đi tới.
Lập tức đi đo quần áo cho Chung Tình, Dịch Giản ngồi ở một bên, bỗng lười biếng đứng lên, đi tới.
Không chút biến sắc ôm Chung Tình, soi gương nhìn một chút, ánh mắt mang theo sự sâu thẳm, nhìn một cách tỉ mỉ.
Chung Tình nhất thời đã quên Dịch Giản còn ngồi ở chỗ đó, cô có chút không tự nhiên quay đầu, thuận miệng hỏi: “Đẹp không?”
“Đẹp.” Dịch Giản gật đầu, lấy tiền ra thanh toán.
Lúc rời đi, hắn giống như nghĩ tới điều gì, cầm lấy giấy bút trôi chảy viết xuống vài con số.
Đưa cho ông chủ.
Ông chủ nhìn một chút, liền biết là số đo quần áo của Chung Tình, nhất thời vui vẻ ra mặt: “Cảm ơn đã chiếu cố! Nếu như hai vị có nhu cầu, có thể tới nơi này đặt trước bất cứ lúc nào . . . . . . . . . . . . Tháng sau sẽ có vải mới, hai người có thể tới nhìn.”
Tính tình Dịch Giản vẫn luôn như vậy, hắn tiến vào tiệm bán quần áo này, trước sau đều chưa nói qua một câu, ngoại trừ Chung Tình hỏi hắn đẹp không, hắn đáp lại một chữ, những lúc khác, đều là trầm mặc.
Lúc này, một bên ông chủ thì nhiệt tình, Dịch Giản thì lạnh nhạt, tạo nên một bức tranh đối lập nhau.
Chung Tình nghiêng đầu, nhìn lướt qua những con số trên mặt giấy, nét chữ rồng bay phượng múa, rất là đẹp mắt.