Chung Tình và Chung Hân đã rất lâu không gặp, đương nhiên có rất nhiều nỗi niềm muốn nói, hai người một lời một câu, tới lúc nói xong, đã qua nửa ngày.
Ăn trưa xong, Chung Hân liền muốn ngủ.
Dù sao hiện tại cũng mang bầu sáu tháng, đi cùng Chung Tình cả buổi sáng tới chỗ này, chạy chỗ nọ, dù tinh thần cô có tốt mấy, thì cơ thể cũng không chịu nổi.
Trác Nhiên cũng sợ cô mệt, ăn cơm xong liền dỗ dành cô đi ngủ.
Chung Hân vểnh môi, nét mặt không muốn, kéo tay Chung Tình, chậm chạp không chịu buông ra.
Trác Nhiên không nhịn được vươn tay ra, nhéo nhéo mũi Chung Hân.
Hình ảnh đẹp như vậy, y hệt khi còn bé, thanh mai trúc mã, hoàn toàn yêu nhau như trước đây.
Chung Tình nhìn thấy chị hai hạnh phúc, cũng không nhịn được cong, ngay cả chính cô cũng không biết, nơi đáy mắt cô, tràn đầy vẻ cực kỳ hâm mộ.
Đương nhiên Chung Tình cũng thương chị, vội vàng khuyên Chung Hân nằm ngủ.
Chung Hân hiểu Chung Tình, bắt lấy ánh sáng nơi đáy mắt cô, cười nói: “Tiểu Tình, em có thích ai chưa, nhà họ Dịch có đối xử tốt với em như vậy, có phải là vì có quan hệ gì với thiếu tướng không?”
Nét mặt Chung Tình hơi trắng, đương nhiên lắc đầu: “Chị hai chị nói chuyện gì đâu. . . “
Chung Hân không hỏi nhiều, cũng vì quá mệt mỏi, ngoan ngoãn để Trác Nhiên ôm lên giường.
Trác Nhiên yêu thương Chung Hân, cúi đầu hôn hai gò má Chung Hân.
Chung Tình cũng không tiện quấy rầy Chung Hân, nhìn hình ảnh như vậy, liền nói muốn đi về.
Chung Hân lo lắng, không chịu để Trác Nhiên mà tự mình tiễn Chung Tình trở về.
Chung Tình cười nói không cần, nhưng Trác Nhiên cứ khăng khăng, cô không nói lại hai người, chỉ dành theo ý chị hai.
Dọc theo đường đi, Chung Tình và Trác Nhiên nói một vài chuyện, lúc còn cách nhà họ Dịch một đoạn, Chung Tình bảo Trác Nhiên thả mình xuống, cô muốn đi dạp bên ngoài một chút, không khí nhà họ Dịch kiềm nén cô mấy ngày nay, thần kinh cũng hơi căng thẳng.
Chung Tình nói Trác Nhiên trở về, nhưng Trác Nhiên lại nói, còn có một đoạn đường rất dài, đưa cô đi them một đoạn nữa.
... ... ... . . .
Một chiếc xe chậm rãi đi ra cửa nhà họ Dịch.
Dịch Giản ngồi trên ghế phụ, nét mặt nhàn nhạt như cũ, tầm mắt của anh như có như không nhìn chằm chằm phía trước, lại bị một bóng hình hấp dẫn nhìn qua. . .